HOM
td>
GAME
td>
SEX ONLINE
tr>
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile - Rồng Thần Xuất Hiện
Đế Vương Mobile - Long Chiến Tam Quốc
Tây Du Ký - Hỏa Diệm Sơn
GunBound Mobile 2014
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile
Tiên Cảnh - Đại Hiển Thần Uy
Đế Vương Mobile
Hồ Ly 3D
Tin tức
game mobile cập nhật mọi lúc mọi nơi!!
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online 1.0.3
Cùng quay trở lại 1000 năm trước, trở lại với những đền đài cung điện xa hoa. Được trồng cây, chăm thú, nuôi cá... trên những khu vườn thượng uyển của Hoàng Cung vô cùng độc đáo.
Anh Hùng Xạ Điêu Online
Đồng hành cùng các nhân vật trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc trong thế giới võ lâm. Nếu ai yêu thích các pha kiếm hiệp kinh điển thì không thể bỏ qua tựa game hấp dẫn này trên di động.
Tiên Ma Ký
Tiên Ma Ký Mobi - Game Tu Chân số 1 Việt Nam, cùng khám phá Tu Tiên chân giới huyền bí và cuộc tranh đấu không hồi kết giữa hai thế lực Tiên và Ma.
Auto Võ Lâm - Tình nghĩa giang hồ
Phiên bản Võ Lâm thu nhỏ trên mobile, với đầy đủ những tính năng đã trở thành huyền thoại như chiến trường Tống Kim, tẩy tủy Đào Hoa Đảo, săn boss Hoàng Kim hay Hoa Sơn luận kiếm.
Trang chủ
>
Thứ tha
ThaoDung
(
Admin
)
[ON]
ThaoDungpro
YPE html>
Wap giai tri|xem sex online|doc truyen sex|anh sex|truyen tieu thuyet|tinh yeu hay|kinh nghiem|thu thuat hay
Thứ tha
Lời tác giả: Cuộc đời vốn lắm nghiệt ngã và con người luôn phải đương đầu với chúng. Có những thứ hạnh phúc tưởng chừng vô cùng giản đơn nhưng với ai đó thì nó thực xa sỉ. Sống trong đời mà thấy trái tim lạnh lẽovà cô đơn, thấy cuộc sống vô nghĩa, sống mà như không sống. Câu chuyện của tôi là câu chuyện của một trái tim bị tổn thương vì tình thương, xin gửi nỗi lòng của cô gái ấy đến trái tim các bạn, nơi sâu thẳm của tâm hồn. Và đôi lúc trong cuộc sống này chúng ta phải sống chậm lại suy nghĩ nhiềuhơn để rồi những chân lí sẽ sưởi ấm trái tim chúng ta…
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng mùa đông, khi những cơn gió lạnh thấu xương làm lòng người tê tái Hoa Tư cùng Khánh Tường đến trường trên con đường quen thuộc nhưng hôm nay sao lòng Tư xốn xang thế này… Câu chuyện ngày ấy vẫn ám ảnh nỗi lòng cô gái bé nhỏ. Có những điều dù chỉ là hồi ức nhưng với Tư mọi thứ vẫn cứ nhưlà hôm qua. Tuổi thơ bất hạnh khiến Tư không sao hồn nhiên như các bạn cùng lứa, vẻ bề ngoàilạnh lùng, trầm tư, ít nói biến cô thành một người cô độc. Chỉ duy nhất Khánh Tường chịu lắng nghecô nói, luôn bên cô khi buồn, khi những kí ức ùa làm cô đau đớn.
Ngày bé, Hoa Tư là một cô bé hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương, chiều chuộng, là một cô tiểu thư nhỏ giữa thời hiên đại đủ đầy mọithứ. Mẹ Tư thường đi công tác xa nên Tư thường ở nhà với ba. Tư được ba nâng niu như báu vật, hai ba con thân nhau như bạn thân vậy. Những ngày đầu vào lớpmột, Tư khóc đến đỏ hoe cả mắt, đứng nép mình sau lưng ba mà không dám vào lớp. Ba Tư khẽ laukhô những giọt nước mắt trên khuôn mặt búp sen đầy thơ ngây và đáng yêu của Tư rồi ôm Tư vàolòng động viên, an ủi…
-Công chúa nhỏ của ba à!Con đừng khóc, đỏ hoe cả mắt rồi, conbiết không, con không cô đơn ở đây đâu... Tất cả họ đã là bạn của con rồi đấy, trong muôn vàn con người trong cuộc sống mỗi một người con được gặp gỡ là có duyên, được làm bạn điều là sự anbài của tạo hóa, có càng nhiều bạn con sẽ càng hạnh phúc. Có lẽ những điều ba nói con không thể hiểu hết nhưng con phải nhớ rằng tất cả mọi người ở đây đều sẵng sàng chào đón con”.
Câu nói ấy làm khoảng trời trước mắt Tư tràn đầy ánh sáng và niềmvui, khiến Tư say sưa nhìn mà không khóc nữa. Cô chạy vội hòa vào đám bạn trong lớp. Nhưng những ngày tháng hạnh phúc kéodài không được lâu thì bảo tố đã kéo đến gia đình nhỏ của Tư...
Khánh Tường vỗ nhẹ vai Tư:
-Tư lại buồn về những kí ức ngày ấy à!
Đôi mắt cô chứa một màu đen u ám. Khánh Tường khẽ lay người cô. Cô nhắm mắt không trả lời, cô nhớ về một miền kí ức xa lắm, ở nơi ấy cô chỉ toàn nhìn thấy đau khổ và cay đắng. Những giọt nước lăn dài trên má là nước mưahay nước mắt. Trời mưa thật rồi, mưa to lắm, nó đang gào thét dữ dội như nỗi lòng của cô. Khánh Tường nắm chặt tay cô chạy thật nhanh dưới mưa… nhanh lên Tư à! Mưa to quá, lạ thật mùa đông mà mưa to thế!”. Mắt Tư vẫn nhắm khít, không nói gì, suy nghĩ miên man, kí ức thoát chốc đưa cô về quá khứ tám năm về trước. Cô mở mắt và cô nhìn thấy ba ở ngay phía trước. Đôi mắt Tư long lanh chạy nhanh về phía ba, xà vào lòng trong đầm đìa nước mắt:
-Ba! Là ba thật rồi ba ơi! con nhớ ba lắm thời gian qua không ngày nào con được vui vẻ…
Ba Tư xoa đầu cô, đôi mắt rưng rưng, thương cho đứa con gái yêu đang chịu khổ từng ngày
-Công chúa của ba con đừng khócnữa, nhìn con đau khổ thế này làm lòng ba cũng đau lắm. Con sinh ra không phải để gánh chịu đau khổ và những sai lầm của ba mẹ. Ba xin con, con gái yêu quý của ba, con đừng tự dày vò mình nữa được không!
Trái tim Tư loạn nhịp không biết vì điều gì ,cô chỉ biết giây phút này trái tim cô đã ấm áp hơn một chút
-Ba à! Con không biết mình phải làm thế nào mới phải nhưng con không thể nào tha thứ cho sai lầmcủa mẹ…
Đó là câu chuyện xảy ra vào một ngày đông ,vẫn cái khí trời se se lạnh
ấy. Đúng vào kỉ niệm mười năm ngày cưới của ba mẹ Tư. Ba cô ra ngoài chuẩn bị mọi thứ để làm mẹcô bất ngờ. Bất giác ông phát hiện vợ mình đang thân mật với một người đàn ông lạ trong dòngngười đông đúc trên phố. Người ba Tư cứng đơ,trái tim như ngừng đập khi ấy. Ông không thể nào ngờ được một chuyện khủng khiếp sắp ập vào đời mình ngay sau đó. Một chiếc xe hàng lạc thắng lao thẳng về phía ông, người ông va vào kính xe bị hất lên cao như thể không trọng lượng rồi ngã xuống mặt xi măngđầu đập mạnh , máu chảy lênh láng cả một góc đường. Trong giây phút cuối đời người đàn ôngấy vẫn nắm chặt sợi dây chiều màu bạc, mặt làm bằng đá quý, hình trái tim, khắc lên ba chữ I LOVE WIFE(anh yêu vợ). Miệng vẫn lầm bầm kêu tên con gái yêu “HoaTư”. Và rồi đôi mắt ông nhắm lại mà không bao giờ mở ra được nữa, ông đã ra đi mãi mãi. Về sau trong một lần tình cờ Tư đã được một người quen kể cho cô nghe câu chuyện ngày ấy và nguyên nhân tai sao ba cô ra đi .Từ hôm ấy cô không bao giời nói chuyện với mẹ nữa.
Mọi thứ trước mắt Tư nhòa đi, ba Tư nắm chặt tay cô, miệng lầm bầm điều gì không rõ, hình như ông muốn nói với Tư điều gì đó Phút chốc ông tan biến trong không khí để lại trong cô niềm đau đớn khôn nguôi,Tư vẫn gọi như điên cuồng…
- Ba! Ba! Đưng rời bỏ con! Con xinba! Con xin ba…
Khánh Tường lay lay người cô:
- Tư không sao chứ!,Người Tư lạnh quá !
Từ từ thì cô cũng tỉnh dậy và trở về với hiện thực,dưới mái hiên của một căn nhà đã tối om không một bóng người.
-Tư không sao
-Khánh Tường nhìn Tư với vẻ triều mến và nói “hay Tư ngồi đâyđể mình sang đường mua cho bạn ly trà nóng ,uống vào sẽ đỡ lạnh hơn”…
Tư vẫn đôi mắt lanh lùng “Trời mưa to lăm! Bạn sẽ bị ướt đấy”
Khánh Tường vẫn ma mãnh:
-Không sao đâu mình sẽ chạy thậtnhanh,bạn cứ ngồi đây cho khỏi ướt”
Bỗng Tư kêu to “đừng đi” - lòng Tư bồn chồn cô linh cảm một điềugì đó không may sắp diễn ra.
Mải nhìn về phía Tư Khánh Tường không để ý đèn xanh, cậu cứ chạycứ chạy và rồi cậu đã bước vào một nơi xa lắm. Vẫn là một chiếc xe hàng lao vào cậu nhanh như chớp. Cậu ngã xuống đường, nước mưa tạt dữ dội vào mặt.Tư lao nhanh đến bên cậu, đỡ cậu lên, nước mắt tuôn dài đau đớn. Cô nức nở như sắp ngất đi, hôm nay đúng vào kỉ niệm tám năm ngày ba cô mất.
Khánh Tường nắm chặt tay cô, gắng sức lực cuối cùng lấy ra trong túi áo một con ngôi sao may mắn không biết cậu đã chuẩn bị khi nào, dù hơi thở yếu ớt Tường vẫn cố gắng nói với Tư những lời cuối cùng “Tư à!Ngày nào Tường cũng xếp cho Tư một ngôi sao may mắn, Tường luôn mang theo nó bên mình,Tường hivọng may mắn của Tường sẽ được truyền vào nhưng ngôi sao này để Tư được may mắn, được hạnh phúc một chút, đời Tư đã quá đau khổ rồi. Bây giờ thì Tường không thực hiện được đềunày nữa rồi.Tư ...Tư phải hạnh phúc… Tim cô đập mạnh, hơi thở gấp gáp, lòng cô đang vỡ, cô đau lắm lắm. Người bạn duy nhất, người thân nhất lúc này sắp rời xa cô. Cô sợ lắm, thực sự sợ lắm, cô phải sống thế nào đây nếu Tường rời xa cô. Cô khóc to hơn nước mắt nhiều hơn cả nước mưa:
-Tường đừng nói nữa,Tường không được chết. Tường phải sống Tường nhất định phải sống để xếp sao may mắn cho Tư - Cô nói như mếu, tiếng khóc to hơn cả tiếng sấm chớp”- Tư sợ lắm Tường đừng bỏ Tư, hơi thở của Tường yếu dần yếu dần.
“Công chúa nhỏ của ba! Con đừngkhóc, đừng buồn, con vẫn chưa mất tất cả đâu”.
Câu nói ấy khiến tim cô đau nhói, nó đập nhanh dữ dội như thể muốn văng ra khỏi lòng ngực, người cô thừ ra. Mọi chuyện là thực hay mơ cô chẳng rõ. Thế rồi, như một phép màu, Khánh Tườngđã cử động. Cô xiết chặt tay KhánhTường rồi nhìn cậu như niềm vui sướng khi vừa tìm lại mạng sống của chính mình tưởng chừng đã đánh mất. Cô cười một nụ cười của kẻ vừa giành giật mạng sống với
tử thần, những giọt nước mắt ứ ởkhóe my cũng tràn ra vì sung sướng.
Khánh Tường được đưa vào bệnhviện trong tình trạng mất máu quá nhiều và bị tổn thương não. Có lẽ khat khao được sống đã giúp cậu giành lai quyền sống từ tay tử thần. Tuy nhiên cuộc sống vẫn thích triêu ngươi con người, cố gắng hết sức các bác sĩ cũng chỉ giữ được hơi thở cho cậu để cậu được sống mà không hoạt động như người bình thường . Cuộc đời còn lại cậu phải sống đờithực vật.
Biết được cái tin khủng khiếp ấy Tư đã không khóc. Cô biết rằng Tường nhất định sẽ tỉnh lại, cô sẽ chờ đến ngày ấy.
Bất chợt một dáng người cao to bước vào, đó là một người ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, nước da rám nắng nhưng hình như chân phải của ông không thể đi lại dễ dàng, ôngđã từng bị bệnh gì đó chăng? Khuôn mặt ông phúc hạnh lắm nhưng đôi mắt thì sâu thẳm ẩn chứa một nỗi niềm gì đấy. Ông ấy chính là ba nuôi mà Khánh Tườngtừng kể cho cô nghe.
Ông nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến đầy yêu thương giống như ba cô ngày trước. Hoa Tư cũng nhìn ông ,và trong tìm thức hình bóng ấy dường như với cô rất quen thuộc Cô cảm nhận được lòng mình nao núng một điều gì khi nhìn thấy ông. Cô đã từng gặpông? Không trong mười mấy nămqua ông chưa từng hiện diện trong cuộc sống của cô.
Ông tiến đến gần Tư vỗ nhẹ vai cô
-Cháu là hoa Tư à!”
-Dạ! đúng ạ!
Ông cười nhẹ :
-Bác tên Minh là ba nuôi của Khánh Tường. Cháu đừng lo, thằng Tường nó mạnh mẽ lắm. Ngày bác nhận nuôi Tường nó chỉmới bảy tuổi, mồ côi ba mẹ từ nhỏ nhưng nó chưa bao giờ thôi khát khao sống. Dù trời có sập xuống nó vẫn lạc quan tươi cười. Nó vẫn thường nói với bác : « nếuba mẹ ruột đã không cần con thì tự con phải cần mình. Con phải sống tốt để họ thấy rằng đã sai lầm khi từ bỏ con »… .Nhiều lúc bác thấy mình nhỏ bé trước nó .
Tư lặng người đi, mắt cô u buồn có chút suy tư, đột nhiên cô thấy mình nhỏ bé trước Tường cũng như bác Minh vậy. Cô không biết mình nghĩ thế nào nhưng có lẽ nócũng boăn khoăn như một chú nai con bị lạc giữa rừng sâu, bỗngchốc thấy mình nhỏ bé và cô độc. Cô thấy mình yếu đuối và bi lụy cuộc đời hơn Khánh Tường. Cô cần lắm một bàn tay ấm áp che chở cho tâm hồn nhỏ bé, sưởi ấmtrái tim đã đóng băng từ lâu của cô. Cô thấy mình cứ dâng trào mộtcàm xúc khó tả, nỗi niềm ấy đã bị phong kín khiến cô chẳng hiểu rõnó là gì nữa.
Từ ngày hôm ấy bác Minh rất thường hay thăm hỏi
cô. Cô thấy mình vui vẻ và ấm áp hơn. Bác ấy cho cô cảm giác như khi ở gần bamình vậy… Và không biết từ khi nào bác ấy đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô.
Rong ruổi trên những con phố không biết cơn gió lạ nào đã thổi cô về với những ngôi nhà nơi cô chào đời. Nó cứ đựng nhũng kỉ niệm hạnh phúc và đau thương mà suốt cuộc đời này cô không bao giờ quên được. Căn nhà vẫn như cũ, mọi thứ không thay đổi. Điều thay đổi duy nhất đó là nó đãngủ yên suốt tám năm qua, bỏ mặc mọi thứ ngoài kia đang trôi đi trong vô thức. Từ ngày mẹ cô điMĩ đến nay tuần nào bà ấy cũng nhờ người đến quét dọn ngăn nắp còn Hoa Tư sống với bà nên dường như quên mất sự tồn tại của nó.
Cô tiến sâu vào trong phòng làm việc quen thuộc của ba cô. Cô còn nhớ rất rõ, ngày trước cô rất hay nghịch ngợm trong lúc ba làm việc ở đây. Một thứ về ba cứ hiện lên trong trí nhớ của cô từng chút, từng chút một. Cô nhớ ba lắm! Rất nhớ! Cô bóp chặt lòng ngực để cảm xúc thôi trào dâng, hơi thở dồn dập khiến người cô lạnh băng, và cô lại khóc, cô khóc vì nỗi nhớ ba da diết. Cô chạm nhẹ tay lên những vật dụng quen thuộc ngày trước để nhớ về ba trong hồi niệm về những ngày tháng hạnh phúc.
Bất giác cô phát hiện chiếc hộp ngày trước ba cô vẫn thường hay để một quyển sổ nhưng lạ thật, sao chiếc hộp lại không khóa? Thế rồi cô mở
nắp hộp ra… một quyển nhật kí nằm bên trong. Hóa ra chiếc hộp này chứa nhật kí của ba cô nên ông ấy luôn giữ gìn cẩn thận. Những dòng viết về ai…“Công chúa của ba! Chỉ còn một tháng nữa là đến kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ nhưng hôm nay điều mà ba sợ nhất trong đời đã đến với ba. Cuộc đời ba điều khiến ba cảm thấy ân hận nhất là có lỗi với ba mẹ ruột của con và cả con nữa. Ba xin lỗi con!Vì quá yêu mẹ con mà ba biến bà ấy trở thành người có lỗi vì phản bội lại ba ruột con khiến ông rời xa mẹ con và con. Và cũng từ ngày đó, con và mẹ đã trở thành cuộc sốngcủa ba. Ba thật ích kỉ khi chỉ biết giữ con và mẹ con cho riêng. Ba xin lỗi con vì sự ích kỉ của mình mà khiến con không được sống chung với ba ruột của con. Con à! Ba ruột của con đã trở về, ba thật sự rất sợ sẽ mất con và mẹ con mãi mãi. Nếu một ngày con đọc được những dòng tâm sự này củaba thì xin con hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ba và đừng bao giờ trách mẹ con về bất cứ điều gì bà ấy đã khổ tâm nhiều lắm…”(kenhtruyen.pro)
Mọi thứ trước mắt Tư tối sầm lại, tai cô ù đi chẳng nghe thấy gì cả. Cô la hét điên cuồng, chạy lao nhanh như tên bay, bịt chặt hai taiùa đi như cơn bão lớn lướt nhanhqua mẹ cô đang đi ngược về. Trời lại đổ mưa! Những giọt mưa như trút nước làm dập nát những cánh hoa vừa hé nở, làm rụng rơi những lọc non vừa đơm chồi... Những góc phố hiền hòa trở nên tối sầm dưới mưa. Tư cứ chạy cứ chạy và rồi cô ngã quỵ trên góc phố. Cô vỡ òa trong nước mắt,cô không tin những điều ấy là sự thật. Một lần nữa, Tư lại bị tổn thương. Hình ảnh người ba đáng kính trong lòng cô bị tan thành trăm mảnh vụn. Điều này còn đau khổ hơn hàng ngàn mũi kim đâm vào tim cô vì lòng tin của cô đã bị tổn thương nặng nề.
Trời giông bão quá lớn khiến sức lực của một cô gái bé nhỏ không sao chịu đựng nổi. Cô ngất đi trong nỗi đau đang dày vò cả thể xác và tinh thần cô.
Tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bệnh viện, người nóng ran, cô đang bị sốt rất cao. Là mẹ cô đưa cô đến bệnh viện. Sau khi tỉnh lại cô không nói gì cả, cô im lặng đến đáng sợ. Phải chăng Tư đang trốn tránh sự thật vì cô sợ phải đối mặt với nó? Chính cô cũng không biết rõ nữa.
Những ngày cô nằm viện ngày nào bác Minh cũng đến thăm cô nhưng chẳng lần nào cô nói chuyện với bác ấy. Một lần bác ấy và mẹ cô gặp nhau, hai người nhìn nhau với ánh mắt rất lạ. Cô phát hiện điều gì rất lạ từ ánh mắtấy nhưng không rõ ràng.
Tuổi mười tám cuồng nhiệt và hăng say với những ước mơ hoài bão nhưng với cô mọi thứ đều trống rỗng. Cô học giỏi thật nhưng đó chỉ là một công cụ giúpcô sống và tồn tại. Cô đến thăm Khánh Tường ở bệnh viện. Cậu vẫn nằm yên trong giấc ngủ dài, Hoa Tư nắm chặt tay Tường kể cho cậu nghe về tất cả mọi chuyện. Cô không khóc nhưng cớ sao nước mắt trong lòng cứ trào ra dữ dội. Cô muốn Tường giúp cô tìm ra lối đi đúng. Cô nên mạnhmẽ đương đầu với sự thật hay chôn giấu nó mãi mãi để trái tim nhỏ bé của cô không bị tổn thương lần nữa? Cô thực sự đang rất bế tắc.
Hôm ấy mẹ cô cũng đến thăm Khánh Tường cùng bác Minh. Cô quay lưng bỏ đi, mẹ cô đã níu tay cô lại:
-Con à! Con không thể cho mẹ cơ hội để chuộc lỗi sao? Đã tám năm rồi, con không gọi mẹ bằng mẹ, thời gian ấy mẹ sống mà không bằng chết… »
Đôi mắt Hoa Tư đã ứa lệ…
-Bát nước đã đổ đi thì không bao giờ trở lại như cũ. Một mình bà đãlàm khổ hai người đàn ông, bà làm sao bù đắp đây ?
Mẹ cô mở to hai mắt nhìn cô một cách đầy ngac nhiên. Nước mắt đãlăn dài khắp khuôn mặt của bà:
-Con đã biết mọi chuyện rồi sao!
-Không có sự thật nào có thể cho giấu mãi mãi.
- Mọi chuyện là lỗi của mẹ. Xin conhãy cho mẹ một cô hội để chuộc lỗi.
-Đó không phải là lỗi của mẹ cháu- bác Minh cắt ngang lời nói của mẹ cô.
Lòng cô nặng trĩu như thể có hàng trăm sỏi đá chen chúc chui vào. Cô kh&oci
1
2
>>
Chia sẻ:
Cùng Chuyên Mục :
Tình yêu và điện thoại
CAFE SỮA VÀ CAFE ĐEN
KHI TRÁI TIM ĐÃ DÀNH CHO MỘT NGƯỜI
ÔNG XÃ À, EM ĐI ĐÂY…
Vẻ Đẹp Nhìn Từ Ống Kính
Vợ à, em đúng là đồ ngốc
Chai Sạn Nỗi Nhớ
Gom yêu thương trong nắng
Em dọa anh à, anh sẽ đứng nhìn em chết
Thứ Gì Anh Cho Là Hạnh Phúc Nhất
1
2
3
4
...
10
11
12
»
Xem thêm...!
Log in