HOM
td>
GAME
td>
SEX ONLINE
tr>
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile - Rồng Thần Xuất Hiện
Đế Vương Mobile - Long Chiến Tam Quốc
Tây Du Ký - Hỏa Diệm Sơn
GunBound Mobile 2014
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile
Tiên Cảnh - Đại Hiển Thần Uy
Đế Vương Mobile
Hồ Ly 3D
Tin tức
game mobile cập nhật mọi lúc mọi nơi!!
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online 1.0.3
Cùng quay trở lại 1000 năm trước, trở lại với những đền đài cung điện xa hoa. Được trồng cây, chăm thú, nuôi cá... trên những khu vườn thượng uyển của Hoàng Cung vô cùng độc đáo.
Anh Hùng Xạ Điêu Online
Đồng hành cùng các nhân vật trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc trong thế giới võ lâm. Nếu ai yêu thích các pha kiếm hiệp kinh điển thì không thể bỏ qua tựa game hấp dẫn này trên di động.
Tiên Ma Ký
Tiên Ma Ký Mobi - Game Tu Chân số 1 Việt Nam, cùng khám phá Tu Tiên chân giới huyền bí và cuộc tranh đấu không hồi kết giữa hai thế lực Tiên và Ma.
Auto Võ Lâm - Tình nghĩa giang hồ
Phiên bản Võ Lâm thu nhỏ trên mobile, với đầy đủ những tính năng đã trở thành huyền thoại như chiến trường Tống Kim, tẩy tủy Đào Hoa Đảo, săn boss Hoàng Kim hay Hoa Sơn luận kiếm.
Trang chủ
>
Lại Thấy Mình Đang Yêu
ThaoDung
(
Admin
)
[ON]
ThaoDungpro
YPE html>
ThaoDung Pro
Lại Thấy Mình Đang Yêu
Không phải Việt bắt buộc cô như thế, mà đơn giản bởi khi ở bên một người dịu dàng đến vậy, Trà bỗng tự mình dịu nhẹ hẳn đi, lành hiềnnhư lá cỏ, đến mức đôi khi cô cảm thấy mình mờ nhạt và nhẹbẫng..
***
1. Ở nhà
"Mình chia tay đi","Em xin lỗi nhưng...","Cảm ơn anh vì những ngày đã qua, nhưng..."... Trà đã tưởng tượng ra cảnhcô nói những lời nhưthế với Việt không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngày này qua tháng khác, chúng vẫn chỉ được cất giữ trong im lặng. Lục tung mọi ngóc ngáchcủa hiện tại và cả những ngày đã qua, Trà cũng chẳng thể nào tìm nổi một lý do để nói ra những lời như thế, lý do choViệt, cho chính Trà.2. Nơi làm việc
Có lẽ lý do đã xuất hiện. Nhân vật thứ ba đến từ cùng một nơi làm việc. Minh có đủ sức mạnh khiến Trà khẽ gai người mỗi khi anh bắt đượcánh mắt của cô. Trà bỗng hoảng hốt nhận ra mình đang bị cuốn về phía cái nhìn đó, một cách vô thức nhưng mạnh mẽ đến không sao cưỡng lại.
Đã lâu lắm cô chưa từng có cái cảm giác phải huy động toàn bộ sức lực của cơ thểchỉ để đứng vững trước một đôi mắt nhìn mình. Nó khác rất xa với những khoảng thời gian bên Việt, không có những cuộc điện thoại hàng ngày, những tin nhắn đều đặn vào giờ ăn trưa, những cuộc hẹn hò được lên lịch trước...
Nó khiến Trà thấy mình như đang yêu. Đó là một cảm giác nhiều sức cám dỗ đến mức Trà không thể, mà cũng chẳng hề tìm cách dừng mình lại như cô vẫn biết là phải thế. Chỉ vài giây đồng hồ thôi, khi ánh mắt củaMinh khẽ lướt qua, nhịp tim và hơi thở của Trà sẽ đều trở nên gấp gáp không kiểm soát nổi.
Thường thì sau vài giây ấy, mọi chuyện sẽ chầm chậm trở lại,Trà và Minh sẽ lại trở lại là những đồng nghiệp chỉ hết lặng lẽ khi nói chuyện công việc mà thôi. Nhưng cũng như Trà không thể kiểm soát đựoc nhịp thở của chính mình, Minh cũng không thể ngănmình tiến về phía Trà.
Vào một sáng hè, Trà đến cơ quan, bật máy tính lên và thấy trên background là một lời mời không đề tên: "Một bữa trưa như những đồng nghiệp?" Như phản xạ, Trà đưa mắtnhanh sang chỗ của Minh. Minh đã đến từbao giờ, đang chăm chú nhìn Trà, nở nụ cười thân thiện"Không có gì quá đáng chứ?".
Trà bỗng bật cười. Cái cách Minh nói khiến Trà thấy mình hoá thành trẻ nhỏ."Không"- Trà đáp-"Như những đồng nghiệp thôi mà"3. Quán ăn bên đường
Bữa trưa vui vẻ tại một quán nhỏ đối diện công sở. Câu chuyện bị cắt ngang khi Việt sms, tin nhắnquen thuộc lúc 12h trưa: "Em ăn trưa chưa? Ngon miệng không? Nhớ ăn nhiềuvào nhé!". Trà đã có cả một thư mục tin nhắn mẫu để trả lời Việt "Như mọi khi thôi mà. Em nhớ rùi, anh cũng vậy nhé!". Chỉ cần hai giây trước khi Trà gập máy. Minh cười "Tốc độ đấy". "Quen rồi mà".
Trà đáp, trong chốc lát bỗng thấy rõ ràngthức ăn đang không trôi theo quy luật trong thực quản. Nhưng cảm giác đó qua rất nhanh. Cô chống tay lên cằm, nhìn thẳng vào Minh,mỉm cười:
- Có lẽ em hơi thiếu thành thật khi nhắn tin. Không phải bữa trưa "như mọi khi" mà là bữa trưa vui nhất trong nhiều tháng nay.
- Thật sao? Tôi có đóng góp được gì cho niềm vui này không? Minh đáp, cũng với một nụ cười.
- Cũng có chút ít ạ. Một lời mời, chi phí cho phần của anh và những câu chuyện thú vị.
- Vậy thì không phải chút ít mà là 1/2. Phần còn lại là của Trà: nhận lời, đĩa của Trà và cũng những câu chuyện thú vị- Minh cười lớn- Trà không thể cho tôi phần hơn sao? Trả tiền cho phần đồ ăn của Trà chẳng hạn?
- Nếu anh muốn vậy. Trà lại bật cười rồi tiếp tục với món vừa gọi. Rõ ràng là ở anh chàng này có một điều gì đó mà cô vẫn tìm kiếm. Và rõ ràng là với cô, ngay từ đầuanh ta đã hơn rất nhiều một nửa bữa trưa ngon.4. Những ngày hè đầy nắng
Những ngày tiếp đó đối với Trà là những ngày hoàn toàn mới. Trà hào hứng với chúng đến nỗi tất cả những ý nghĩ rằng hình như mình có lỗi chỉ cần chớm xuất hiện sẽ được bào chữa bởi đủ mọi lý do. Trà dần quên trả lời những tin nhắn của Việt và trở nên bận rộn một cách bấtthường mỗi khi Việt hẹn gặp.
Những lời chia tay ám ảnh Trà ngày càng trở nên rõ nét. Trà cần một lý do. Và cô đã có một lý do. LàMinh, là một cái gì đókhác với Việt, khác với bầu không khí yên bình đến đơn điệu luôn bao phủ mỗi khi Trà và Việt bên nhau. Trà chợt nhớ lâu lắm rồi với Việt cô không hề cười lớn tiếng, khôngdùng tiếng lóng, chẳng bao giờ đi chơi đến tận đêm khuya...
Không phải Việt bắt buộc cô như thế, mà đơn giản bởi khi ở bên một người dịu dàng đến vậy, Trà bỗng tự mình dịu nhẹ hẳn đi, lành hiềnnhư lá cỏ, đến mức đôi khi cô cảm thấy mình mờ nhạt và nhẹbẫng...Những lý do cứ thế thàn5. Chuyếnđi
Đó là một chuyến công tác hai người, gồm Trà và Minh, tại một thành phố biển tuyệt đẹp. Trà nói vớiViệt là đi một mình. Việt chỉ cần nhìn thẳng vào mắt là biếtTrà nói thật hay nói dối, cũng như không phải Việt vô tâm đến mức chẳng hề nhận thấy chuyện gì đang diễn ra với Trà, nhưng anh tin và yêucô đến mức cho rằngchất vấn lại là một cái gì đó rất gần với sự xúc phạm.
Và như thế, như mọi lần Trà đi xa, tối hômtrước Việt đến giúp cô sắp xếp hành lý. Trà không quan tâm lắm. Cô gần như để mặc Việt với chiếc vali có bánh xe.Chẳng bao giờ Trà nghĩ mình cần nhiều hành lý đến vậy cho một chuyến đi ngắn ngày. Sau những ngày rất ngắn ấy, cô sẽ trở lại. Sẽ mới hoàn toàn.h hình và vững chắc. Và chúng sẽ được nói ra, Trà đã quyết định như thế, ngay sau chuyếnđi này.6. Sàn khiêu vũ
Công việc bận rộn ban ngày được bù đắp bằng những cuộc vui thâu đêm. Trước khi gặp Minh, Trà đã không hề biết là mình có thể khiêu vũ không biết mệt đến tận sáng. Khoá học khiêu vũ bị bỏ quên suốt 2 năm giờ đột nhiên hữu dụng đến bất ngờ.
- Đẹp lắm!- Minh không bao giờ tiếc lời khen tặng.
- Cảm ơn- Trà đáp trong khi xoay tròn trong tay Minh- Anh cũng rất tuyệt.
- Có còn được như vậy không nếu tôi ngỏ lời ngay bây giờ?
Trà khựng lại ngay. Mặc kệ những cặp nhảy khác vẫn đang lướt qua mình trong tiếng nhac du dươngchưa hề tắt, Trà bỏ dở vòng xoay, đứng như trời trồng.
- Xin lỗi, anh không có ý làm hỏng vòng xoay này của Trà- Minh tự đỡ lời.
- Nó đã hỏng rồi. Nhưng em chưa có lýdo gì để trách anh. Trà cố lấy lại vẻ bình bĩnh vốn có.
- Vậy thì có lẽ sắp có rồi. Bởi vì tôi yêu Trà.
Trà choáng váng. Chuẩn bị trong tưởng tượng và đối mặt với thực tế cách xa nhau hơn Trà nghĩrất nhiều. Trà đã chờ đợi điều này, đã nghĩrằng chỉ cần Minh ngỏ lời, cô sẽ lao ngay vào vòng tay ấymà không cần băn khoăn. Nhưng ngay khi điều đó xảy ra, ngay lúc này... Chỉ cầnmột cái gật đầu thôi cô sẽ cách xa khỏi Việt, mãi mãi...
- Em mệt rồi. Trà hít sâu vào rồi lên tiếng. Tránh cái nhìn của Minh, Trà vội vàng rời khỏi sàn khiêu vũ.Minh giữ cô lại. Nhưng Trà vùng ra. Trong vô số những cảm xúc và ý nghĩ đang hỗn độn, chằngchịt trong Trà chỉ có một điều là rõ ràng: cô cần rời khỏi đây ngay lập tức, cô cần được ở đâu đó. Một mình.7. Phòng tại khách sạn
Ba giờ sáng. Trà tìm thấy mình trong căn phòng khách sạn, một mình và mệt nhoài. Cái gì đang diễn ra thế này? Cáchxa Việt mãi mãi, chính Trà luôn mong như thế còn gì? Thế nhưng cái ý nghĩ đó, ngay khi nó sắp trở thành hiện thực, lại khiến Trà sợ hãi đến muốn khóc oà. Không hiểu điều gì đang điều khiển mình, Trà bấm số gọiViệt. Việt tắt máy.
Lục tung điện thoại của mình, Trà thấy như hụt hơi khi không có bất cứ dấu vết nào của Việt. Trước khi đi Trà đã xoá hết chúng, còn những ngày này Trà đã quá bận rộn, quá vui vẻ để để ý rằng Việt đã chẳng hề gọi điện hay nhắn tin cho cô nữa. Thở hắt ra, Trà đứng dựa vào tường và để mặc chomình cứ từ từ trôi xuống. Trà đã đẩy Việt ra xa đến thế rồi ư?
Bảy giờ sáng. Lại ngày mới. Lại công việc. Trà tỉnh dậy trên sàn nhà, thấy khắp người đau nhức. "Quỷ tha ma bắt", cô tự rủa thầm trong khi cố ngồi dậyđi rửa mặt mà khôngđược. Có tiếng gõ cửa. "Lát nữa hãy dọn phòng được không?", Trà gào lên rồi lại nằm vật ra sànnhà, nhắm nghiền mắt.
- Quý cô làm sao thế?
Trà mở choàng mắt. Là Minh à? Cô bật dậynhư lò xo
- Anh đến đây làm gì?Đúng 7.30 tôi sẽ có mặt- Trà không biết là mình đang cáu gắt.
- Khi 7.10 còn nằm đây, mặc đồ khiêu vũ,mắt nhoè nhoẹt mascara và còn chưa thèm đánh răng? Rồi không đợi Trà phản ứng, Minh kéo cô dậy, đẩy vào WC:
- Nhanh lên, 10' thôi nhé. Tôi sẽ lấy sẵn quần áo cho. Trong vali hả?
Trong tiếng xả nước ầm ầm từ nhà tắm, Trà ngập ngừng rồi bỗng nói vọng ra:
- Này, em không yêu anh đâu...
- Trà thẳng thắn đấy!Minh cười lớn, cố giữcho mình khỏi run lên. Tôi biết, mặc dù không hề mong chờ điều này.
Lại một thoáng lặng lẽ khẽ lướt qua. Nhưng gần như ngaylập tức, Minh lại phá vỡ nó:
- Trà có cái vali ngăn nắp đấy!
- Ừ- Trà lại thấy hụt hơi- Không phải nhờ em đâu...
- Tôi cũng biết- TiếngMinh tự dưng nhỏ lại- của một người đã để lại một lời nhắn ở đáy vali.
Ở đáy vali? Trà nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập. Kết thúc công việc trong nhà tắm nhanh nhất có thể, Trà lao đến chỗ chiếc vali. Không nhận ra mình hơi quá khích, Trà giật lấy tờ giấy từ tay Minh. Và ngay khi những nét chữ ấy đập vào mắt Trà, cô không sao ngăn nổi mí mắt mình cứ thế trở nên mọng đầy."Anh luôn luôn yêu em cho dù em cómuốn thế hay không.Và anh vẫn mong được chuẩn bị hành lý cho mỗi chuyến đi xa của em, cho dù chuyện gì xảy ra chăng nữa".
Việt chưa bao giờ xa Trà, cho dù Trà đã hơn một lần trong ý nghĩ và cả bằng hànhđộng đẩy Việt ra xa, thậm chí từng muốn rằng xa mãi mãi. Minh nhìn Trà khóc, thấy trái tim mình như cũng khẽ nứt lanh canh. Nhưng lại như mọi khi, Minh lạicố bật cười:
- Thôi nín đi- Minh đứng dậy vỗ vỗ vào vai Trà- Anh ấy nói"cho dù có chuyện gì xảy ra", nữa là chưa hề có chuyện gì xảy ra...
Ừ đúng là chẳng có chuyện gì xảy ra như Việt đã mơ hồ cảm thấy. Trà đã nghĩ rằng mình chỉ cần một lý do để chia tay Việt, nhưng ngay khi có đủ mọi điều kiện để hiện thực hoá điều đó, cô đã không thể.
Chỉ vì ở đâu đó sâu thẳm trong Trà, còn sâu sắc hơn những cảm giác về sự nhàmchán, về ước muốn muốn thoát ra tìm kiếm sự mới mẻ, là một cảm giác yên bình không gì thay thế nổi khi Trà biết luôn có Việt trong đời.
- Nhanh lên, sắp muộn rồi- Minh cắt ngang mach suy nghĩcủa Trà bằng hộp khăn giấy và bộ đồ trang điểm đặt trướcmặt cô- Tôi đợi ở dưới xe.
8. Trong xe
- Xin lỗi anh- Trà vừa sập cửa xe vừa nói.
- Vì chuyện gì? Minh cho xe chạy, đáp mà không nhìn Trà.
- Vì chuyện tối qua... chuyện vừa nãy... umm, tôi không biết nói sao...
- Trà nên nói là xin lỗi vì đã đến muộn. Vậy thôi.- Minh vẫn giữ mắt nhìn về phía trước
- Ừ, xin lỗi...
.....
Không thể chịu đựngđược sự im lặng quá lâu, Minh lại lên tiếng, cố giữ giọng mình không khác với mọi khi:
Trà bật cười. Chẳng biết Minh có nói thật không nhưng với Tràthì đúng là thế. Cảm giác như bùng nổ khibắt gặp Minh đã chẳng kéo dài như Trà tưởng. Cầm chiếcđiện thoại trong tay, Trà gửi đi một tin nhắn không giống những tin nhắn mẫu của mình "Em sắp về,chắc chắn sẽ về".
Ngay khi ấy, một cảmxúc kì lạ dịu dàng lantoả tới tận từng tế bào trong Trà. Cô lại thấy mình đang yêu, không phải từ đầu nhưng theo một cách hoàn toàn khác...
- Ít ra thì bây giờ tôi đã không còn mất bình tĩnh khi đối mặtvới Trà nữa rồi.
<
Chia sẻ:
Cùng Chuyên Mục :
Xem thêm...!
Log in