HOM
td>
GAME
td>
SEX ONLINE
tr>
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile - Rồng Thần Xuất Hiện
Đế Vương Mobile - Long Chiến Tam Quốc
Tây Du Ký - Hỏa Diệm Sơn
GunBound Mobile 2014
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile
Tiên Cảnh - Đại Hiển Thần Uy
Đế Vương Mobile
Hồ Ly 3D
Tin tức
game mobile cập nhật mọi lúc mọi nơi!!
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online 1.0.3
Cùng quay trở lại 1000 năm trước, trở lại với những đền đài cung điện xa hoa. Được trồng cây, chăm thú, nuôi cá... trên những khu vườn thượng uyển của Hoàng Cung vô cùng độc đáo.
Anh Hùng Xạ Điêu Online
Đồng hành cùng các nhân vật trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc trong thế giới võ lâm. Nếu ai yêu thích các pha kiếm hiệp kinh điển thì không thể bỏ qua tựa game hấp dẫn này trên di động.
Tiên Ma Ký
Tiên Ma Ký Mobi - Game Tu Chân số 1 Việt Nam, cùng khám phá Tu Tiên chân giới huyền bí và cuộc tranh đấu không hồi kết giữa hai thế lực Tiên và Ma.
Auto Võ Lâm - Tình nghĩa giang hồ
Phiên bản Võ Lâm thu nhỏ trên mobile, với đầy đủ những tính năng đã trở thành huyền thoại như chiến trường Tống Kim, tẩy tủy Đào Hoa Đảo, săn boss Hoàng Kim hay Hoa Sơn luận kiếm.
Trang chủ
>
Hồ Tuyệt Mệnh
ThaoDung
(
Admin
)
[ON]
ThaoDungpro
YPE html>
ThaoDung Pro
Hồ Tuyệt Mệnh
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Dịch giả: Trần Hữu Nùng
Nhân vật: Na Lan, Tần Hoài
Xu hướng: quật mồ ác quỷ tâm linh
Phần dẫn I
Xế chiều một ngày thu, mặt trời vàng nhợt đang ngập ngừng trở về chân trời. Một cỗ xe ngựa nhẹ lướt trên cổ đạo Chiêu Dương, để lại phía sau một làn bụi. Từ xa đã trông thấy bờ hồ và và cả những gợn sóng thấp thoáng sắc vàng dưới ánh tà dương. Vì vướng những đám lau lách vàng khô, tư trên đường cái không thể nhìn thấy hòn đảo Hồ Tâm lừng danh trong truyền thuyết. Dẫu vậy, cảnh hồ êm ả này vẫn đủ sức níu bước người lữ khách chuyên rong ruổi nơichân trời.
Cỗ xe đi chậm lại, bứcrèm gấm vén lên, giai nhân khẽ nhíu mày, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn diễm lệ như tiên nữ trong tranh, hành trình đầygió bụi cũng không thể làm nhạt nhòa dung nhan của trang quốc sắc thiên hương ấy. Tuy nhiên,nếu nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt nàng có chút ưu tư. Dõi theo ánh mắt xa xăm mơ màng về phía hồ nước, nàng khẽ hỏi: “Đã đến nơi rồi phải không Long lang?”
Cầm cương đánh xe là một người trẻ tuổi, nghe hỏi thì buông thõng dây cương cho xe đi chậm lại như sắp dừng, rồi ngoái đầu nói: “Đúng thế! Từ nay vận mệnh của hai ta gắn chặt với nơi này.” Chàng bất giác sờ ngực áo, cái túi gấm bên trong cótấm da dê vẫn còn đây.
Nói đúng ra là, vận sốcủa chàng, Phượng Trung Long, từ nay gắn liền với tấm da dê này.
Trên tấm da dê có vẽ một bản đồ, ghi rõ nơi cất giấu kho báu huyền thoại của Bán Nhan - đệ nhất khanh tướng triều Nguyên. Bá Nhan từng thâu tóm quyềnbính triều Nguyên, “đứng dưới một người đứng trên muôn người.” Thời đó đế quốc Đại Nguyên uy danh lẫy lừng Âu Á, bao quốc gia phải triều cống. Dân gian đồn rằng vôsố châu ngọc báu vậttrên đời đã rơi vào phủ Thái sư Bá Nhan,ngay hoàng đế Đãi Hãn cũng không có dịp nhìn thấy.
Phượng Trung Long là “đạo chính du hiệp” số một thời GiaTĩnh triều Minh, theo lời những người chuyên kể chuyện trong ở kinh thành. Còn trong các công văn giấy tờ của Cẩm Y vệ và Đông Xưởng thì chàng là tên tội phạm sừng sỏ dám gây đủ thử tội ác. Lùng bắt trộm cướp vốn là việc của các bổ đầu địa phương, thế mà triều đình phải huy động cả đàn ưng khuyển CẩmY vệ và Đông Xưởng bố trí thiên la địa võng, bởi lẽ Phượng Trung Long đã phạm vào “đại kỵ”: vào cung trộm cắp đã là đại kỵ rồi, lại dám ăn trộm bản đồ kho báucủa Bá Nhan thì đúnglà đại đại kỵ.
Hình như Phượng Trung Long cho rằng tội lỗi của mình chưađủ nhiều, nên còn “tiện thể” nẫng luôn cả Văn Oanh là ái nữ duy nhất của quan thái sư Văn Bính! Cứ như thể không hề biết Văn Bính từng làChỉ huy sứ của đội quân Cẩm Y vệ.
Tên sao người vậy, Phượng Trung Long có lạ gì những chốn tường hoa ngõ liễu, nhưng khi giáp mặt Văn Oanh vào dịp tết hoa đăng năm ngoái,chàng bỗng bị hút hồn ngay lập tức, rồi lẻn theo vào phủ tháisư tỏ tình. Ngờ đâu lại khiến Văn Oanh xiêu lòng, thề câu chung thủy, chàng bèn đưa nàng đi trốn, và hứa sẽ dành cho nàng cuộc sống còn đầy đủ hơn cả ở phủ thái sư. Lời hứa ấy đương nhiên cũnggắn liền với tấm da dê này.
Rèm thả xuống, roi ngựa lại vung lên, họtiếp tục đi chầm chậm. Lát sau xe đi lên đường cái quan. Lóc cóc đo một hồi nữa. Lúc trời bắt đầu tối, họ nhìn thấy mấygian nhà lá mặt tiền hướng ra phía hồ.
Phượng Trung Long đỡ Văn Oanh xuống xe, áy áy nói: “Nàng phải chịu vất vả rồi.”
Văn Oanh nhìn những căn nhà lụp xụp trước mặt, lại ngoảnh ra hồ nước âm u xám xịt, bình thản nói: “Chàng mớivất vả chứ! Chúng ta nên đi nghỉ sớm đi!”
Phượng Trung Long nhận ra Văn Oanh đang có điều nghĩ ngợi, bèn nói: “Ta biết nàng từ nhỏ sống trong nhung lụa, nay để nàng phảiở túp lều này, lại chẳng có a hoàn nào hầu hạ, thực khổ quá! Chỉ cần nàng chịu khó vài hôm chờta...”
Văn Oanh nói: “Không phải vì thế...”
Phượng Trung Long bỗng hiểu ra: “Nàng vẫn băn khoăn về mấy câu lão thấy tướng nói đấy ư? Nàng không nhớ rằng mọi người trong ngoài phủ Giang Kinh đều gọi lão là gì à?”
“Là đạo trưởng hão huyền.”
“Cho nên, lão toàn nói những câu vu vơ mà thôi.”
Có phải là vu vơ hão huyền không, Văn Oanh chẳng rõ, nhưng nàng không muốn tranh luận mộtcách vô nghĩa. Lời đạo trưởng nói với nàng qua bức rèm cách đây ít hôm, vẫn còn vang bên tai: “Chớ đến gần hồ Chiêu Dương. Nếu nhìn thấy một người khoác áo tơi đội nón lá đang buông cần nhưng không có dây câu, thì phải tránh càng xa càng tốt.”
“Câu cá không mắc dây câu, thì câu cái gì?”
“Không câu cá, mà là câu người.”
“Xin đạo trưởng nói rõ hơn?”
“Nếu thấy người khoác áo tơi đội nón lá buông cần câu, thì sẽ có người đột tử.”
“Sao? Ông vừa nói là chồng tôi sẽ...”
“Ít ngày nữa e sẽ có tai nạn đổ máu.”
Phượng Trung Long nghe xong khịt mũi khinh thường. Làm nghề như gã, ngày nào chẳng có “tai nạn đổ máu”? Chàng đã vô số lần quyết đấu với đủ loại cao thủ võ lâm hắc đạo bạch đạo, thương tích đầy mình, nhiều chẳng kém gì trâm cài tóc và các vòng vàng vòng ngọc mà Văn Oanh đã dùng từbé đến giờ.
Gió mưa lúc nửa đêmkhiến Văn Oanh tỉnh giấc.
Phượng Trung Long vẫn ngủ li bì sau mấyngày đánh xe suốt chặng đường dài mệt nhọc. Gió lùa qua khe cửa sổ khiếnVăn Oanh thấy lành lạnh,nàng khoác áo đứng dậy bước đến bên cửa sổ.
Ma xui quỷ khiến haysao, nàng mở rộng hai cánh cửa.
Bên ngoài là hồ Chiêu Dương dưới màn đêm đang mưa gió. Mưa xối xả, gió gào thét, chớp lóe ngoằn nghèo như rắn lao nhanh.
Dưới ánh chớp giật nàng nhìn thấy ngoàihồ có một con thuyền, trên thuyền có một người mặc áotơi đang ngồi câu cá, trông hệt như pho tượng đá.
Tim Văn Oanh đập thình thịch, ngỡ mình hoa mắt. Lại nhìn kỹ hơn, thấy đúng là một người mặc áo tơi, không thể nhầm được, thậm chí còn nhìn rõ cần câu không hề mặc dây câu.
“Nếu thấy người khoác áo tơi đội nón lá buông cần câu, thì sẽ có người đột tử.”
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Văn Oanh khiến nàng giật mình.
Thì ra là Phượng Trung Long.
“Đang mưa gió thế này, sao nàng ra đứng cửa sổ? Lỡ bị cảm lạnh thì ta biết ăn nói với thái sư ra sao?” Phượng Trung Long dịu dàng nói đùa.
“Long lang có nhìn thấy con thuyền nhỏ... và người mặc áo tơi kia không?”
Phượng Trung Long nheo mắt nhìn kỹ, chỉ
tựa con gà. Khỏi cần nghi ngờ gì nữa, đó là “Phượng Nghi thạch” được ghi trên tấm bản đồ kia.
“Phượng Nghi thách?” Ta là PhượngTrung Long. Chẳng phải ông trời có ý trao cho ta kho báu của Bá Nhan đấy ư? Ta khó mà chê khôngnhận.
Phượng Trung Long vòng qua Phượng Nghi thạch rồi lặn xuống sâu khoảng batrượng. Có thể tìm thấy cửa hang đá cấtgiấu châu báu ở đây. Chàng mở to mắt, nghĩ bụng cửa hàng không thể to như mồm sư tử, ta phải nhìn cho kĩ. À, đây rồi!
Chợt cảm thấy bên mắt cá chân phải hơinhói, rồi bắp chân bị rút một cái. Chắc là chân vướng phải cỏ nước. Phượng Trung Long cúi nhìn, không phải cỏ, nhưng có một bóng đen lờ mờ đang tiến tới gần. Chàng rút thanh Đoạn Nguyệt đao răng cưa, món binh khí lừng danh chuyên dành quyết chiến dưới nước, sẵnsàng ra tay.
Trên cạn, Phượng Trung Long không dám xưng mình là thiên hạ đệ nhất võ công, chứ ở dưới nước thì chàng thật sự là một huyền thoại.
Nhưng cái bóng đen kia dường như hiện diện khắp mọi nơi. Áp lực kinh khủng như đứng trước mũi tên sắp bật dây, mà mắt sao không nhìn rõ kẻ địch. Lần đầu tiên trong đời chàng thấy sợ hãi khi ở dưới nước.
Đã chạng vạng tối. Lòng Văn Oanh trịu nặng, sốt ruột, nặng nề hơn cả mặt trời đang lặn. Nàng nhìn mãi đảo Hồ Tâm xa xa nhưng không thấybóng con thuyền đâu.
Nàng đứng bên hồ cho đến khi phía tây trăng mọc.
Đứng cho đến khi xácPhượng Trung Long nổi lên mặt hồ.
Phủ thái sư đón tiểu thư bị bắt cóc trở về. Vẫn kiều diễm như trước nhưng con người nàng đã khác. Kể từ đó tiểu thư VănOanh chỉ lẩm bẩm độc một câu gần nhưy hệt câu thơ nổi tiếng của Tô Đông Pha: “Áo tơi, mưa giócâu nốt chuỗi ngày tàn.”
Phần dẫn II
“Oàng...” một tiếng sấm rền vang khiến hai cô gái đang ngồi trên ghế trong nhà gần như đứng bật dậy. Họ vừa đọc xongbản thảo về câu chuyện Phượng Trung Long và Văn Oanh, về người khoác áo tơi buông cần câu suông, về xácchết nổi trên mặt nước... cả hai chưa kịp hoàn hồn thì ngoài kia gió mưa dồn dập kéo đến.
Cô gái để tóc dài là Thẩm Dung Dung, vừa tốt nghiệp trungcấp y, khoảng một tháng nữa mới đi làm. Được người quen giới thiệu, cô đến nhà này chăm sóc một bệnh nhân quanh năm nằm liệt giường. Hôm nay nhà chủ đi vắng, Dung Dung thuyết phục cô bạn thân Tiền Tinh đến chơi cho vui. Bệnh nhân đã ngủ, hai cô bạn rỗi quá đâm chán, lại nhìn thấy tập bản thảo này trên bàn sách của chủ nhân.
Tiền Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ vừa đúng lúc có tia chớp lóe sáng, cô nói: “Kia là đảo Hồ Tâm phải không?”
Thẩm Dung Dung bước đến bên giường, bệnh nhân đang ngủ say. Cô quay lại nói: “Phải! Có nhìn thấy à? Ban ngày nếu không mưathì bầu trời xanh lơ, nước hồ xanh lục, cảnh rất đẹp. Tuy đâychỉ là nhà ở thôn quênhưng mai kia sẽ được mở mang như khu đông của hồ, sẽ xây biệt thự hoặc khu nghỉ dưỡng.”
Tiền Tinh nhìn các bức tường gạch quétxi-măng lở lói dườngnhư có thể bị sập bấtcứ lúc nào, rồi ngôi xuống lẩm bẩm: “Nhà quê...” Chợt nảyra một ý, cô mở trang đầu tập bản thảo, đọc lướt đến câu “thấy mấy gian nhà lá mặt tiền hướng ra phía hồ”, bèn đứng bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay lại nói với Thẩm Dung Dung: “Tớ chợt nghĩ... Trời ạ, liệu có phải...”
Thẩm Dung Dung lấy làm lạ, cũng nhìn ra cửa sổ rồi chợt hiểu: “Ý cậu nói là ngôi nhà chúng ta đang ở đây... chính là căn nhà lá mà tiểu thuyếtđã viết?”
“Là căn nhà lá mà Phượng Trung Long và Văn Oanh đã ở!”
Thẩm Dung Dung hoảng hồn nhưng rồitrấn tĩnh lại ngay: “Thôi nao, đừng nên tự hù dọa mình. Đó chỉ là tiểu thuyết mà thôi. Khi biết sách, họmiêu tả khung cảnh nơi mình ở đưa vào cho đỡ phải mất công nghĩ ngợi, cứ nhìn ra ngoài mà tả cảnh là xong. Tớ cho rằng tác giả hơi lười. Chả trách đến giờ vẫn chưa thành danh.” Dung Dung hiểu rõ điều kiện kinh tế của nhà chủ.
“Ý cậu là, truyền thuyết về người mặc áo tơi ấy, chỉ là do tác giả này bịa ra?”
“Truyền thuyết đều là bịa đặt cả, nên mớigọi là truyền thuyết. Chứ không bịa thì đã gọi là lịch sử.” Dung Dung đáp. “Tớ quả cónghe bà nội kể về câu chuyện này. Chắcnhững ai ở gần hồ Chiêu Dương đều nghe nói đến. Nhưngtừ bé tớ đã bơi lội, đithuyền trên hồ Chiêu Dương mà chưa từng nhìn thấy ai mặc áo tơi ngồi câu cá bao giờ.”
Bất giác cả hai đều đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn khẳng định rằng truyền thuyết về người mặc áo tơi chỉ là chuyện vớ vẩn. Nào ngờ hành động ấy lại trở thành mối ân hận lớn nhất đời họ.
Vì đúng lúc họ nhìn ra thì một ánh chớp lóe sáng mặt hồ, soi rõ một con thuyền nhỏ.
Cùng người mặc áo tơi trên thuyền.
Tim hai cô như bị tử thần bóp chặt, mỗi nhịp đập đều dữ dội kinh khủng làm sao. Một, hai, ba, bốn, năm.
Trên thuyền có cả thảy năm người mặc áo tơi!
Mưa rơi trên mái nhàlợp bằng giấy dầu, kêu rào rào như rắc đá sỏi. Gió rú rít từnghồi qua khe cửa cánhvênh. Nhưng bên trong căn nhà lại im ắng lạ thường.
Lặng đi đến vài phút, Tiền Tinh mới nói: “Cậu cũng nhìn thấy ư?”
Câu nói của cô dường như trùng vớikhóe miệng của Thẩm Dung Dung bậtra: “Cậu có nhìn thấy gì không?”
Rồi cả hai gần như đồng thành: “Cậu nhìn thấy mấy người?”
Cả hai lại cùng giơ bàn tay đang run rung xòe đủ năm ngón.
“Chẳng lẽ... sẽ có nămngười phải chết?”
Trong nhà chỉ có ánhđèn lù mù, không cònchớp lóe nữa, không gian ngoài kia trở về tối đen. Hai cô gái không dám mở cửa sổ, chỉ tiến lại áp sát ô kính nhìn ra. Mặt hồ mịt mù, hệt như thế giới hỗn độn trước thời Bàn Cổ.
Thẩm Dung Dung nói: “Chắc là tại bọn mình vừa đọc câu chuyện kia nên bị ámảnh, sinh ra ảo giác mà thôi.” Cô tự tin vào chút kiến thức cơ bản về bệnh lý thần kinh mới học được ở trường y tá nên tìm ra cách giải thích này.
“Nhưng cả hai ta đồng thời có ảo giác và đồng thời nhìn thấy năm người trên thuyền à?” Tiền Tinh lắc đầu rồi bước tới định mở cửa ra vào để nhìn thêm xem thực chất là gì.
Nhưng mới đi được vào bước thì một tiếng sấm vang rền, đèn trong nhà vụt tắt.
“Khu này toàn thiết bị cũ rích, hễ gió mưa là cắt điện.” Thẩm Dung Dung nóitrong bóng tối. “Cho nên nhà họ hay dự trữ nến. Cậu chờ một lát nhé...”
Tiếng bật diêm xẹt xẹt, rồi ánh sáng lóe lên. Thẩm Dung Dung giả vờ trịnh trọng nói: “Tôi mang ánh sáng đến cho thếgiới, khi phát minh của Ê-đi-sơn không được việc nữa...”
Tiền Tinh bật cười nhìn ánh lửa nến đang sáng lên.
Nhưng tiếng cười bỗng ngừng bặt, lập tức biến thành tiếng kêu hãi hùng. Ánh lửa nên bập bùng soilên một bóng người không rõ mặt đang lặng lẽ đứng sau lưng Thẩm Dung Dung.
Mái tóc dài che kín mặt người ấy.
Thẩm Dung Dung ngớ ra trước tiếng kêu của Tiền Tinh, giác quan thứ sáu khiến cô từ từ quay đầu lại, đối diện với khuôn mặ khuất trong mái tóc đen dài. Cô há miệng định kêu lên thì một đôi tay khẳng khiu đã bóp nghiến lấy cổ cô.
Bãi lau sậy rậm rạp duy nhất ở hồ Chiêu Dương nằm ở góc Tây Nam của hồ, ba mùa xuân hạ thu đềucho chim, cò bay đậu,đó cũng là những ngày vui sướng nhất của các tay đánh cá nghiệp dư.
Sớm tinh mơ, Hà Đại Huy đã chèo thuyền ra hồ, cậu con trai mắt còn ngái ngủ là Hà Hoan ngồi ở đuôi thuyền. Cậu mới 12 tuổi, học lớp sáu, trông tiu nghỉu ra mặt. Cậu nghĩ bụng, ngồi thuyền con đi câu cá là việc của Khương thái công thời viễn cổ, là cách thư giãn của những cán bộ về hưu tầm tuổi na ná Khương thái công. Nếu phải đi câu thật, thì cậu thà câu trên máy tính hoặc trên PS2 còn hơn. Nhưng đây là bố mình, ông ấy mê câu cá đến nỗi mua cả thuyền để đi câu. Không có tiền mua thuyền máy sang trọng, ông ấy mua con thuyền bé tẹo ày, “không số”, dài chưa đến 3 mét, vật liệu thì chắp vá. Giờ chỉ thêm cái máy cát-sét của thế kỉ trước (mà cậu thấy ông nội vẫn “tàng trữ”) treo ở mũi thuyền, bật băng “chúng ta khua mái chèo, thuyền nhỏ xé tan sóng nước...” là đủ bộ!
“Sao con cứ ngồi nghệt ra? Chèo thuyền giúp bố đi, đểbố mắc giun vào lưỡicâu.” Hà Đại Duy biết cậu con trai không hào hứng gì nhưng vẫn cố gượng cùng đi. Thằng bé ngồi nhà nhiều quá, nên để nó gần gũi thường xuyên hơn với thiên nhiên.
Hà Hoan chèo thuyền, đành vậy. Bố đang xử lý đám giun dính nhớt, cậu nghĩ mà ghê cổ. Cậu quyếtnhìn sang chỗ khác, chứ không xem cái khoa biểu diễn dân gian rất nguyên thủycủa bố.
Cậu vừa quay nhìn, thì nhận ra đó là mộtquyết định sai lầm.
Cậu hét lên kinh hãi: “Bố ơi nhìn xem cái đám trăng trắng kia là cái gì?”
Hà Đại Duy nghển cổ nhìn. Trên mặt hồ phía xa có một đám trắng xóa đứng yên gần đám lau sậy.
“Lạ nhỉ? Ta chèo đến xem sao.”
“Xem làm gì?”
“Cứ đến xem sao.” HàĐại Duy vẫn khăng khăng.
Quyết định quá sai lầm của ông bố. Thuyền áp lại gần.
Cậu hét lên kinh hãi, rồi sợ quá khóc thét lên. Chẳng phải cậu ta non nớt hoặc chưanhìn thấy máu me chết chóc bao giờ; cậu từng lén chơi nhiều game chém giết sa trường hoặc tiêu diệt yêu quái, nhưng vẫn không giúp cậu có đủ can đảm đối mặt với cảnh tượng trước mắt.
Xác một phụ nữ lõa thể, đã bị ngâm nướctrương phềnh trắng nhợt lẫn xám ngoét.
Chục hôm sau, cái xácthứ hai bị nước xô vào b
1
2
3
...
11
>>
Chia sẻ:
Cùng Chuyên Mục :
mung thanh cong ma nguon moi
Xem thêm...!
Log in