HOM
td>
GAME
td>
SEX ONLINE
tr>
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile - Rồng Thần Xuất Hiện
Đế Vương Mobile - Long Chiến Tam Quốc
Tây Du Ký - Hỏa Diệm Sơn
GunBound Mobile 2014
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile
Tiên Cảnh - Đại Hiển Thần Uy
Đế Vương Mobile
Hồ Ly 3D
Tin tức
game mobile cập nhật mọi lúc mọi nơi!!
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online 1.0.3
Cùng quay trở lại 1000 năm trước, trở lại với những đền đài cung điện xa hoa. Được trồng cây, chăm thú, nuôi cá... trên những khu vườn thượng uyển của Hoàng Cung vô cùng độc đáo.
Anh Hùng Xạ Điêu Online
Đồng hành cùng các nhân vật trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc trong thế giới võ lâm. Nếu ai yêu thích các pha kiếm hiệp kinh điển thì không thể bỏ qua tựa game hấp dẫn này trên di động.
Tiên Ma Ký
Tiên Ma Ký Mobi - Game Tu Chân số 1 Việt Nam, cùng khám phá Tu Tiên chân giới huyền bí và cuộc tranh đấu không hồi kết giữa hai thế lực Tiên và Ma.
Auto Võ Lâm - Tình nghĩa giang hồ
Phiên bản Võ Lâm thu nhỏ trên mobile, với đầy đủ những tính năng đã trở thành huyền thoại như chiến trường Tống Kim, tẩy tủy Đào Hoa Đảo, săn boss Hoàng Kim hay Hoa Sơn luận kiếm.
Trang chủ
>
Hai Nén Hương Thề
ThaoDung
(
Admin
)
[ON]
ThaoDungpro
Lãota là một thầy thuốc đại tài, chuyên phá thai và... đầu độc người! Tôi nhờ lão talàm loại thuốc đó, nhưng chưa có ý hại liền tụi nó một lần, mà chỉ nhằm cho nó uống một ngày một ít, để chúng không được khỏe mạnh, và nhờ vậy mà không chống đối, hỗn hào với tôi. Và để...
Mụ ta không tiện nói ra hết, nhưng không ngờ Tư Thắm lại tiếp ngay:
- Đến lúc nào đó sẽ loại trừ hẳn cả hai. Như vậy bà sẽ là người chiếm trọn cơ ngơi này!
Giật mình bởi câu nóithấu ruột gan của TưThắm, mụ Tâm lúng túng thấy rõ.
- Chuyện... chuyện đó... chuyện đó...
Tư Thắm trấn an:
- Bà đừng ngại. Tôi cũng không thích làm con mà ngang ngược, ngỗ nghịch như hai con nhỏ đó. Do vậy tôi tình nguyện giúp bà làm việc này.
Mụ Tâm không tin vào thính giác của mình:
- Chị nói thiệt?
- Thì bằng cớ là tôi đã tự động cho tụi nó uống thang thuốccó độc dược và cách ly chúng một cách gọn ghẽ, chẳng một ai hay biết...
Nếu có thể mụ Tâm đã sụp xuống lạy người phụ nữ mà mụcho là quá tốt bụng này. Mụ xuống giọng:
- Tôi kết cỏ ngậm vành đội ơn chị lắm! Chị là cứu tinh của tôi. Để rồi khi xong công việc tôi dành cho một phần gia tài này chia cho chị. Tôi hứa danh dự đó!
Tư Thắm vẫn bình tĩnh:
- Tôi thích ai là giúp thôi, không hề nghĩ tới lợi lộc riêng. Thôi được rồi, từ nay cứ như ý của bà, hãy để hai con nhỏ đó tôi lo cho. Mỗi ngày tôi sẽ cho chúng ăn cầm chừng để duy trì sự sống, bên cạnh đó mấy thứ thuốc còn lại bà đưa hết cho tôi, từ từ tôi sẽ cho chúng uống, để đến một ngày chúng phátđiên, phát khùng thật sự, giống như những người bị tâm thần. Như vậy sẽ chẳng một ai nghi ngờ. Trong lúc đó vớitư cách là kế mẫu, bàvẫn được tiếng là không bỏ rơi con chồng trong lúc hoạnnạn, mà lại còn danh chính ngôn thuận trực tiếp tiếp quản sản nghiệp này. Bà còn điều gì dặn nữa không, tôi sẽ sẵn sàng làm?
Mụ Tâm nhất thời quá sung sướng, nên cứ nắm tay “ân nhân” lắc lắc nhiều lần và lặp đi lặp lại:
- Chị là chị em ruột của tôi. Chị sẽ cùng tôi hưởng mọi thứ mà tôi có được!
Trong cơn hứng khởitột cùng đó, mụ nói thêm:
- Từ giờ chị coi như là em ruột của tôi, thay mặt tôi đứng cai quản xưởng đóngghe này. Chị biết làm sổ sách, thu chi tiền bạc gì thì làm giúp luôn, chỉ báo cáo lại cho mình tôi biết thôi khỏi cần...
Một lần nữa Tư Thắmhiểu ý mụ ta:
- Ông chủ bệnh như vậy khó lòng tỉnh táotrong một sớm một chiều, nên ngoài bà ra thì có ai xen vô mọi việc trong nhà này. Được rồi, nếu bàtin tưởng thì tôi giúpbà...
Nhưng sau đó thì chị ta lại hạ thấp giọng có vẻ nghiêm trọng:
- Tôi thấy bệnh ông
chủ không bình thường chút nào. Tôikhông hiểu sao cứ chút chút ông lại kêula, sợ hãi điều gì đó, như là đang bị ai đe dọa vậy? Bà có biết mỗi lần hốt hoảng ông chủ hay kêu lên Bảy Thoa là ai vậy?
Mụ Tâm có vẻ mất bình tĩnh:
- Bảy Thoa… là vợ trước của ông ta.
- Bà ấy đâu rồi?
- Chết rồi!
Tư Thắm có vẻ quan tâm:
- Chết rồi sao ổng kêu tên hoài vậy? Không lẽ...
Chị ta ngừng lại, đưa mắt nhìn sang mụ chủ, rồi mới tiếp:
- Không lẽ... ổng sợ hồn ma?
Bị chạm vào điểm yếu của mình, mụ Tâm lắp bắp:
- Ma... có ma không vậy?
- Tôi chỉ nghĩ và nói vậy chớ làm sao biết có hay không. Mà bà chủ có biết mặt bà vợ trước của ông chủkhông?
- Có một lần. Hồi đó khi ông Thái mê tôi, theo ở với tôi ở Cần Thơ thì có một lần bàta tới đánh ghen. Đâynè, cái thẹo này là tang chứng mụ ta đểlại trên người tôi chođến bây giờ tôi vẫn còn hận!
Vừa nói mụ ta vừa vạch áo bày ra một vết thẹo dài ở bả vai.
- Bà ta chém bà?
Mụ Tâm gằn từng tiếng:
- Bị bất ngờ nên tôi mới để mụ ta lấy thẹo, chớ bình thường thì dễ gì. Mà cũng không phải mụ ta toại ý hoàn toàn đâu, lần đó tôi cũng trả miếng đích đáng, bằng cách đạp vào bụng dưới mụ ta, cho đến khi xuất huyết sản hậu mới thôi...
Những lời kể sau của mụ đầy vẻ hả hê, đắc thắng. Chợt Tư Thắm thêm vào:
- Chắc do những cú đánh đạp đó nên bà ấy về và bị bệnh hậu luôn. Do bà ấy mới sinh con Út được mấy tháng phải không?
- Ờ đúng rồi. Nhưng mà... sao chị biết?
Tư Thắm lấp liếm:
- Dạ... tôi đoán vậy thôi...
- Chị đoán đúng. Bị trận đó về là mụ ta nằm bệnh kéo dài, cho đến lúc chết luôn!
Tư Thắm chép miệng:
- Như vậy so với vết thương trên vai của bà, người kia bị nặnghơn. Đem cả mạng sống đánh đổi cơ mà…
- Ờ…
Mụ Tâm chừng như muốn nói gì thêm, nhưng nghĩ sao lại thôi. Mụ liếc nhanh sang Tư Thắm rồi im lặng.
Ông Thái tỉnh lại, lơ mơ nhận ra có một người đứng ngay trước mặt mình. Ông cố ngồi dậy, nhưng có lẽ do đã nằm im suốt mấy ngày liền, nên sau mấy lần rángsức, ông đều thất bại.
- Bà… bà...
Ông gọi người đứng trước mặt, đồng thờiđưa tay như cầu cứu.Tuy nhiên người kia vẫn đứng yên, mặt quay đi nơi khác:
- Đỡ… đỡ tôi… dậy…
Cố lắm ông Thái mới nói được mấy tiếng. Nhưng mặc cho ông ta nói, người trước mặt ông vẫn đứng im, như chẳng hề nghe thấy.
Đã cố gắng quá sức, nên ông Thái ngã sang bên, hơi thở đứt đoạn. Ông dường như tuyệt vọng với mong muốnthoát ra cơn mê kéo dài...
Chợt, từ phía người phụ nữ phát ra như mệnh lệnh:
- Theo tôi!
Lúc này chẳng hiểu do sức lực siêu nhiênnào thúc đẩy, ông Thái vụt đứng dậy vàbước theo người đànbà. Họ đi khá nhanh về phía khu vực nhà kho.
Tới nơi, vẫn không quay lại, người phụ nữ lên tiếng:
- Vô trong đi!
Ông Thái như người vô thức, bước qua cánh cửa hé mở. Bên trong tối đen, nhưng là nhà kho do chính ông xây nên ông ta bước đi mà không cần dò dẫm. Cho đến khi chân ông chạm một vật gì đó, suýt ngã.
- Ai vậy?
Nghe giọng nói quenquen, ông Thái tỉnh lại ngay, kêu lên:
- Út Hương!
Có hai người hỏi cùng một lúc:
- Ba hả?
- Xuân hả?
Có tiếng lộc cộc bên ngoài, cửa đã bị khóa. Ông Thái hơi hoảng:
- Sao họ nhốt ba con mình ở đây?
- Tụi con không biết...
Thì ra cả ba cha con đều bị nhốt chung một phòng. Ông Tháilo lắng:
- Mà kho này bỏ hoang đã lâu, vừa hẹp lại thiếu tiện nghi, vậy tụi con làm sao sống?
Giọng Út Hương:
- Thật sự là ba khôngbiết tụi con bị nhốt ởđây sao?
Giọng ông Thái gay gắt:
- Bộ con nghĩ ba làm chuyện này hả?
Xuân chen vô:
- Còn nghi ngờ gì nữa, chính con mụ độc ác đó làm chứ ai!Mà cả ba nữa, coi chừng có ngày...
Ông Thái hơi hoảng:
- Tụi con bị làm sao vậy? Hổm nay thấy hai đứa đi vắng, ba hỏi thì bà ấy nói tụi con đi về bên ngoại, ba đang tính bữa nào qua bển thăm...
Xuân từ tốn hơn, cô thuật lại chuyện và kết luận:
- Tụi con trước sau bịnhốt vào đây từ hơn nửa tháng nay, tuy ngày nào cũng có người đưa cơm cho ăn, còn xách nước cho tắm rửa, nhưng tuyệt đối không thấy được bên ngoài. Con Hương lớn giọng nêncứ kêu la hoài để mong có người đến cứu. Nhưng rát cả giọng mà chẳng có aicả…
Ông Thái thở dài:
- Nhà kho này trước ba làm để chứa dầu nên cách xa nhà trên 200 thước, mà quanh đây cả nửa cây số lại không có nhà ai, nên hai đứa cứ la tới tối cũng chẳng có ai nghe.
- Bây giờ làm sao ba?
- Để ba tìm cách... Nhưng mà nè, con nói mỗi bữa có người mang cơm tới,mà đó là ai vậy?
Tiếng của Hương:
- Có lần con nhìn qua khe cửa chắc đó là một người phụ nữ. Bà ta rất lạ, hồi nào giờ chưa từng ở nhà mình.
Ông Thái lẩm bẩm:
- Con Tư Thắm, em họ của bả...
Út Hương chua chát:
- Ba thấy chưa, con mụ đó đã lộ rõ ý đồ chiếm đoạt cái nghiệp sản này mà! Mụ ta hại hai chúng con, rồi sẽ tới lượt ba, và cuối cùng sẽ chỉ còn là thân nhân, họ hàng của mụ ở cáinhà này thôi.
Giọng ông Thái chùn xuống:
- Bây giờ ba đã thấy. Nhưng dẫu sao thì…
Lời ông chưa dứt thì chợt ông nghe tiếng động bên ngoài và qua khe cửa hở, tầm mắt ông nhìn được một khuôn mặt. Mà hình ảnh ấy vừa hiệnra đã làm cho ông trợn mắt, lắp bắp:
- Má... má tụi con... má Thoa...
Hương và Xuân cùng bật dậy cùng một lúc,họ chạy tuôn ra cửa, nhìn qua khe, nhưng thất vọng...
- Có ai đâu ba?
Ông Thái quả quyết:
- Đây là lần thứ hai ba thấy má tụi con. Bữa trước cũng chính vì nhìn thấy bảnên ba mới bị mê sảng mấy ngày liền. Đúng là má các con đang về. Đúng rồi...
Giọng ông càng lúc càng run, sự sợ hãi làm cho ông đứng không vững, phải dựa lưng vào vách vàngồi xuống. Xuân trấn an:
- Nếu má có hiện về thì cũng đâu có sao. Má con thương tụi con nên mới vậy...
Út Hương ăn nói bổ bã nên không kịp giữlời:
- Chắc lúc trước ba cólàm gì quấy nên mới sợ má báo thù chớ gì!
- Hương! Không được...
Xuân vừa la em, vừa bước tới cạnh bên baan ủi:
- Hổm nay tụi con cũng thường xuyên chiêm bao thấy má. Má hiền lúc sống, lúc chết lẽ nào má hại ai sao ba? Nhất là với ba, nếu giờ đây ba không còn gì với mụ Tâm thì má đâu xử tệ…
Út Hương vẫn còn ấm ức, nhưng cô cũng đổi giọng:
- Hôm ngoài nghĩa địa như ba thấy rồi đó, hồn má con linh thiêng lắm, má đã hiện về báo ứng cho con. Và bữa con bị nạn do uống thuốc của mụ đó thì chắc chắn là có sự giúp đỡ của má nên vào lúc nửa đêm con mới tự động chạy ra khỏi bệnh viện và biết đường xuống chiếc xuồng đợi sẵn ở bến và về được nhà một cách an toàn. Người chèo thuyền bữa đó không cho con thấy mặt, nhưng sau này con nghĩ đó chính là má. Bà không nói lời nào, nhưng lúc đưa con vào nhà kho này bà đã ra dấu biểu là không để cho ai thấy,rồi bỏ đi…
Ông Thái bỗng ngã ra sân, làm cho Xuân hoảng hốt:
- Ba! Ba bị sao rồi, Út Hương!
Hai chị em cuống cuồng. Xuân còn biết đưa tay lên sờ mũi ba, cô mừng rỡ:
- Ba còn thở.
Mụ Tâm khá lo lắng nói với Tư Thắm:
- Không biết lão nhà tôi đi đâu, chị đoán ra không?
Tư Thắm khẽ lắc đầu:
- Lúc tôi đem cơm vô đây thì đã không cònthấy ông chủ ở đây. Hỏi mấy người ngoàitrại đóng ghe, họ bảo cũng không biết.
Mụ Tâm hoảng hốt lalớn:
- Sao lại hỏi? Tôi đã bảo chị là phải giả câm giả điếc cơ mà?
Tư Thắm hạ thấp giọng:
- Bà chủ tin đi, tui là nhà quê, nhưng tôi cũng đâu có khờ dữ vậy. Tôi chỉ hỏi bằng cách ra dấu thôi.
- Ờ...
Mụ trầm ngâm một lúc:
- Ông ta đang bị bệnh tà ma có thể đi được sao? Hay là, có khi nào…
Tư Thắm hỏi dò:
- Bà chủ muốn nói là gì?
- Tui nghi ông này bị ma ám. Mà hồn ma ở đây có thể lại là… mụvợ trước của ông ta.
- Bà vợ trước? Tức là bà Bảy Thoa? Nhưng sao bà chủ lại nghĩ vậy?
Giọng mụ Tâm có vẻ mất tự nhiên:
- Chuyện này tui cũngkhông muốn giấu... Hồi trước chính ông ấy nói với tui là không muốn để bà ấy sống, nên lúc bà ta bị bệnh ông ấy để mặc cho đến chết...
Tư Thắm xúc động:
- Sao ông chủ lại làm như vậy? Còn bà, phải chăng lúc ấy bà cũng đồng tình?
Mụ Tâm nhìn nhanh vào mắt chị người làm, tự dưng bà rùngmình. Có lẽ câu hỏi đã chạm đúng tâm can của mụ…
- Bà chủ, bà có sao không? Sao sắc mặt bà xanh tái vậy? Chắclà bệnh rồi, để em…
Đưa tay ra hiệu là không việc gì, nhưngkhi vừa quay đi định bước thì mụ ta lảo đảo. Tư Thắm kêu lên:
- Bà chủ, bà nằm nghỉ đây đã.
Mặc cho lời can ngăn,mụ Tâm vẫn lảo đảo bước đi. Chẳng biết vô tình hay cố ý, mụ hướng về khu đất trống đầy cỏ dại, khunghĩa địa.
Tư Thắm chỉ đứng nhìn theo mà không có phản ứng gì…
Khoảng hai mươi phút sau mụ Tâm đã bước thẳng vô khu nghĩa địa. Mồ mả dàyđặc, phần nhiều là mộ cũ, đắp đất, thỉnhthoảng mới có vài cái xây gạch, có mộ bia. Chưa từng đặt chân đến đây lần nào, cũng chưa từng biết mộ mả của Bảy Thoa, nhưng chẳng hiểu sao mụ Tâm lại hướng rất đúng ngôimộ có mộ bia đề chữ: “Ngô Kim Thoa”.Mụ dừng lại và...
Trước mặt mụ là bộ quần áo của ai đó vấtvung vãi trên đầu mộ. Cúi xuống nhìn, mụ kêu lên khẽ:
- Quần áo của ông Thái! Chẳng hiểu sao nguyên bộ quần áo của ông ta lại nằm ở đây? Phải chăng...?
Một lần nữa mụ Tâm lại cảm thấy lạnh sống lưng và mồ hôi chẳng hiểu sao lại chảy ướt đẫm cả người. Rồi cơn lạnh đột ngột làm cho mụ ta ngã quỵ ngay trước đầu mộ. Tư thếquỵ xuống vô tình lạigiống như quỳ gối!
Có một nén nhang ai đã cắm sẵn nhưng chưa đốt, chợt nó bùng cháy lên như cóai vừa châm lửa vào! Mụ Tâm không còn bình tĩnh nữa, định lùi lại, nhưng lần này mọi sức lực của mụ đã tiêu tan hết. Kể cảmuốn kêu lên lúc nàymụ cũng không làm được.
Khói nhang phả lên mặt, mụ hít cả khói vào, mùi thơm của nhang như có mê dược, làm cho thần trí của mụ Tâm càng lâng lâng, mơ hồ… Trong ảo giác đó chợt mụ nghe có tiếng ai giục:
- Nhang cháy lên rồi, thề đi! Hãy thề là lo cho con tao đàng hoàng. Nếu làm trái lời thì sẽ tán mạng ngay tại chốn này!
Mụ Tâm còn đang lưỡng lự thì ai đó lại giục lần nữa:
- Thề nhanh lên hay là muốn xuống mồ?
Hình như có ai đó vô hình đang đưa tay kéo mụ ta xuống mộ.Trong cơn sợ hãi tột cùng, mụ Tâm nói không trọn lời:
- Tôi... Tôi làm... Tôi hứa... Tôi sẽ...
- Thề đi!
Tay mụ ta chụp lấy nén nhang đang cháy, chấp lại vừa xá vừa lặp lại đúng như lời dạy vừa rồi. Cuối cùng mụ còn nói thêm:
- Chị Kim Thoa hãy tha mạng cho em! Trước đây do ngu ngốc, ích kỷ nên em xúc phạm đến chị, gây ra cái chết của chị, nay em hối lỗi, em nguyện sẽ thay chị lo cho mấy đứa con, lo cho anh Thái…
Mụ còn muốn nói nữa, nhưng chợt nénnhang trong tay vụt bắn ra xa như nhữngcây pháo thăng thiên! Lửa ở đầu nhang lóe sáng như pháo bông và bay xa đến hơn trăm thước, rớt xuống bờ sông cách nghĩa địa khá xa.
Ở đó có một chiếcghe mui ống đang đậu, bỗng lửa từ cây nhang rơi xuống bắt vào lá che mui, làm thành một đám cháy dữ dội!
Mụ Tâm đờ đẫn nhìn theo, cho đến khi mụtưởng chừng như mình hoa mắt, bỗng từ trên chiếc ghe đang cháy bóng của ông thầy Tàu A Sầu đang hoảng loạn nhảy từ trên ghe xuống sông!
- Sao lão ta lại ở đây?
Nửa muốn chạy xuống chỗ đó để cứulão A Sầu, nhưng phần do sợ, nên mụ Tâm đành đứng đó nhìn cảnh
<<
1
2
3
4
>>
Chia sẻ:
Cùng Chuyên Mục :
mung thanh cong ma nguon moi
Xem thêm...!
Log in