HOM
td>
GAME
td>
SEX ONLINE
tr>
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile - Rồng Thần Xuất Hiện
Đế Vương Mobile - Long Chiến Tam Quốc
Tây Du Ký - Hỏa Diệm Sơn
GunBound Mobile 2014
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile
Tiên Cảnh - Đại Hiển Thần Uy
Đế Vương Mobile
Hồ Ly 3D
Tin tức
game mobile cập nhật mọi lúc mọi nơi!!
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online 1.0.3
Cùng quay trở lại 1000 năm trước, trở lại với những đền đài cung điện xa hoa. Được trồng cây, chăm thú, nuôi cá... trên những khu vườn thượng uyển của Hoàng Cung vô cùng độc đáo.
Anh Hùng Xạ Điêu Online
Đồng hành cùng các nhân vật trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc trong thế giới võ lâm. Nếu ai yêu thích các pha kiếm hiệp kinh điển thì không thể bỏ qua tựa game hấp dẫn này trên di động.
Tiên Ma Ký
Tiên Ma Ký Mobi - Game Tu Chân số 1 Việt Nam, cùng khám phá Tu Tiên chân giới huyền bí và cuộc tranh đấu không hồi kết giữa hai thế lực Tiên và Ma.
Auto Võ Lâm - Tình nghĩa giang hồ
Phiên bản Võ Lâm thu nhỏ trên mobile, với đầy đủ những tính năng đã trở thành huyền thoại như chiến trường Tống Kim, tẩy tủy Đào Hoa Đảo, săn boss Hoàng Kim hay Hoa Sơn luận kiếm.
Trang chủ
>
Giá mà anh có thể đợi em thêm chút nữa...
ThaoDung
(
Admin
)
[ON]
ThaoDungpro
YPE html>
Wap giai tri|xem sex online|doc truyen sex|anh sex|truyen tieu thuyet|tinh yeu hay|kinh nghiem|thu thuat hay
Giá mà anh có thể đợi em thêm chút nữa...
Mùa thu năm 2007,
Giữa sân bay ồn ào nhôn nhịp, một cô gái với vóc dáng hơi to con đang cố tìm mọi cách chen lấn vào dòng người khiến một vài người quanh đó cứ nghĩ là mấy kẻ móc túi liền tỏ vẻ cảnh giác caođộ, cố gắng lảng tránh cô thật xa. Cuối cùng thì chỉ còn mỗi cô đứngtrơ trọi ở lại giữa một góc đại sảnh rộng lớn.
Âu Lệ nhìn những con người qua lại, vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự chua xót. Trong không khí ồn ào như thế, cô chợt cười khan mấy tiếng:
- Thì ra ngay cả đến hơi ấm cũng có giá đến như vậy.
Sau 3 năm cô lang thang trên đất khách, cuối cùng Âu Lệ cũng có ngày có thể trở về, chỉ tiếc là... conngười của 3 năm trước và con người của 3 năm sau đã hoàn toàn thay đổi.. Trong mắt cô giờ đây chỉ toàn sự lạnh lẽo và căm phẫn..
Lẽ ra cô đã không định trở về, nhưng rốt cuộc thì vẫn cứ phải về khi mà máy điện thoại của cô “vô tình” nhận được một cuộc điện thoại.. Cô đã định không nghe, nhưng cả số máy lẫn chủ nhân của số máy đó cứ như nhiều năm về trước có một sự kiên nhẫn dẻodai đến bái phục, khiến cô không thể không “rung động”.
- Lệ, đã lâu không gọi, em vẫn ổn chứ?
- Ổn! Có phải câu trả lời anh muốnnghe là thế?!
- Em biết rõ ý anh không phải vậy mà..
- Hơ, nực cười, ý anh là của anh, sao tôi có thể BIẾT...RÕ.. được chứ.. Tôi lấy tư cách gì đây?
- Em... chuyện đã qua rồi có thể cho nó qua được hay không? Chúng ta có thể nói chuyện bình thường như những người bạn tốtkhông được hay sao?
- Anh... tình bạn đã chết rồi thì hãyđể cho nó chết đi được hay không? Đừng bắt nó phải đào mồsống dậy nữa... Sẽ chỉ còn lại nắm tro tàn mà thôi..
Cô nhai lại cách nói của người đối thoại nhưng giọng nói rõ ràng là cay nghiệt hơn rất nhiều. Rồi thì... chưa để đầu dây bên kia kịp phảnứng, Âu Lệ đã ngắt cuộc gọi.. Chiếc điện thoại bị văng vào một góc chợt bừng sáng..
Màn hình hiển thị: 1 tin nhắn mới.
Anh ta vẫn còn nhớ hay sao? Cái cách mà trước đây khi hai người còn yêu nhau vẫn thường làm. Trong lúc cô đang mải mê nghe những lời mật ngọt ong bướm thìchiếc cellphone của cô “vô tình” rung lên 1 tin nhắn. Mà nội dung của tin nhắn đó vẫn luôn luôn chỉ có một. 3 chữ quen thuộc “i love u” ngắn ngủi thôi nhưng cũng khiến lòng cô như được sưởi ẩm giữa tiết trời lạnh lẽo.
Đoạn kí ức không được coi là ngắn ngủi chợt ùa về khiến lòng cô thêm đau xót. Sao giờ đây khi cô nhìn vào cái tin nhắn kia lại chẳng thể thấy lòng mình ấm áp nổi nữa...phải chăng tin nhắn đó đã chẳng thuộc về cô???
“2tháng nữa anh cưới rồi.. dù thế nào đi nữa, anh vẫn muốn em có mặt”
Vài dòng chữ ngắn ngủi như khiến cô ngã khụy. Có mặt?! Anh ta muốn cô có mặt ư? Để làm gì? Để cô có thể chứng kiến gương mặt rạng ngời hạnh phúc của anhta, hay là muốn anh ta có thể trông thấy vẻ mặt nuối tiếc của côkhi đã bỏ lỡ mất anh ta – đúng theo ý của anh ta. Cô ghét con người đó.. Cô ghét cái cách mà anh ta vẫn thường ngạo mạn nhưthế... Anh ta là ai.. còn là ai nữa trong cái cuộc đời bộn bề của cô.. Anh ta quên rồi ư? Hai người đã là2 kẻ xa lạ từ lâu lắm rồi..
......
Mùa thu năm 2004,
- Em nhận được học bổng đi du học..
Được đi du học là ước mơ mà cô vẫn hằng ao ước.. Suốt bao năm qua, cô đã phải cố gắng không ngừng nghỉ cũng chỉ vì chờ đợi 1 kết quả như ngày hôm nay, thế nên cô không có gì đáng để hối hận cả... Chỉ có điều, việc nói ra chuyện mình sẽ phải đi xa trong một vài năm trước mặt người mình yêu thật không dễ dàng gì như cô đã tưởng trước đó. Từng câu chữ cứ như nghẹn lại.. Vì vậy, cô quyết định không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ giơ tay đưa tờ giấy mỏng manh về phía anh. Anh đónlấy, cặp mày khẽ nhíu lại..
- Em đã quyết?! – rõ ràng là anh đang bực bội vì biết mình đã bị côgạt suốt thời gian qua nhưng vẫn cố phải giữ vẻ bình tĩnh cho ra dáng 1 quý ông lịch sự
“dởm”.
- Em hi vọng... anh sẽ hiểu cho em... – cô cúi gằm mặt, chán nản gật đầu, không dám ngước lên nhìn vào đôi mắt mà cô vô cùng thương yêu đó.
Hai người cứ đứng đó, không biếtlà đã đứng hết mất bao nhiêu thờigian.. Từng đợt gió lùa qua, những chiếc lá vàng khô héo lại xào xạc rơi rụng, rớt trên vai hai người..
Mùa thu lạnh quá! Dù biết rõ là bên cạnh mình đang có người mình yêu, vậy mà sao trong tâm khảm vẫn thấy một nỗi trống trải vô bờ, một sự tĩnh mịch đến đángsợ.. Có phải tại mùa thu?!
Anh khẽ ho khan 1 tiếng, vòng tayqua vai cô. Cố gắng nở 1 nụ cười:
- Được! Vậy hãy để anh đưa em đi.
Cô nép trong cánh tay anh, lòng dâng đầy hạnh phúc. Cuối cùng anh cũng chịu hiểu cho cô. Cô vốnkhông phải đứa con gái sối nổi, nhiều lời gì cho đành, đã thế lại còn cố chấp, bướng bỉnh. Vậy nên, những việc có thể đến tai anh thường thì là kết quả chứ không phải dự định nữa, anh chỉ được phép đón nhận kết quả ấy hoặc không, chứ không được phép thay đổi nó. Giống như thể, anh chỉ được phép bước vào cuộcđời cô chứ không được thay đổi cuộc đời cô. Cuộc đời cô cứ như 1phép lập trình có sẵn, mãi mãi cũng không thể thay đổi hoặc sửa chữa Cô không thích giải thích về những điều mình đã làm, vì cô luôn cho rằng, chỉ có làm sai hoặc làm điều gì xấu, con người ta mới cần giải thích mà thôi.. Vậy nên, những lời cô có thể nói được có lẽchỉ là câu: “Hãy hiểu cho tôi”.
Ngày ở sân bay - cuối cùng cũng phải tới. Anh đứng đó nhìn cô vẫnbằng đôi mắt dịu dàng như thế. Nhìn vào đôi mắt ấy, cô thấy sợ nhiều hơn là tin anh. Cô sợ sẽ có một ai đó đặc biệt hơn cô tới kéo anh đi mất khỏi cuộc đời của cô mãi mãi. Cô sợ... thật sự rất sợ.. Nhưng cô đã nói rồi, cuộc đời cô là một sự lập trình có sẵn, có muốn cũng chẳng thể dừng lại... Cô chỉ có thể đem nỗi bất an này mà dồn sâu xuống tâm khảm, cố gạt bản thân là hai người rồi sẽ có 1 cái kết mãi mãi...
- Anh sẽ đợi em chứ?
- Uh.
- Đợi đến bao giờ?
- Đến khi em trở về.
Âu Lệ quay người bước vào phòng chờ với đôi má ửng hồng, rạng ngời hạnh phúc. Suốt chuyến bay thay vì phải khóc nức nở thì cô đã cười suốt. Cô cần 1 lời hứa, và anh đã cho cô.. Như thế không phải đã quá tốt rồi hay sao?
Phải! Điều đó là rất tốt. Chỉ tiếc là...Âu Lệ ngày đó còn quá trẻ, cô đâuthể ngờ lời hứa của một người đàn ông khác nào gió thoảng quatai, đã có thể bay đến thì cũng có thể vô tình biến đi không một dấuvết.
2năm sau khi cô rời đi, những bức mail giữa cô và anh bắt đầu thưa dần. Cô bận kiếm tài liệu cho bài luận sắp tới, còn anh bận gì... cô cũng chẳng rõ nữa.. Thời gian mà hai người có thể dành cho nhau, có lẽ ngày càng cạn kiệt... Nhưng trong cô vẫn luôn có một niềm tin dành cho anh...
Thời gian trôi qua, có 1 hôm cô đang lang thang trên mạng thì thấy có một vài người bạn cũ “vô tình” nhảy vào nick cô nói anh đang “bận rộn” với một cô gái trẻnào đó.. Họ còn gửi kèm theo 1 tấm ảnh.. Đúng là anh với đôi mắt dịu dàng như những ngày xưa đó, chỉ khác là anh đang cười tươilắm với một cô gái khác không phải cô.. Tin tức này đối với cô khá bất ngờ nhưng cũng không shock lắm.. Cô biết.. 2 năm bon chen trong dòng đời xuôi ngược này đã khiến cô hiểu, trên đời nàyvốn dĩ làm gì có cái gì gọi là mãi mãi, chỉ có cái hi vọng với tên gọi là mãi mãi mà thôi. Dù đau đớn, nhưng cô cũng đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu rồi... Cô đang đợi, đợi anh cho cô nghe kết quả cuối cùng.. Dù thế nào đi nữa, cho đến tận giây phút cuối cùng, cô vẫn muốn được đợi anh như thế...
Rồi thì cô cũng đợi được. Dấu chấm hết cuộc tình của cô được anh khéo léo thay bằng một đám cưới.... với người khác. Anh nói cô ta đã có bầu 4 tháng, vậy nên hai gia đình đều hối thúc việc đám cưới. Suốt 1 đêm đó, cô không khóc, chỉ ngồi bần thân trên sân thượng, chịu đựng cái lạnh giá buốt.
Cô muốn cái lạnh đó có thể lấn át được cái lạnh trong lòng mình. Nhưng rốt cuộc thì vẫn không thể.Lòng cô chính thức lạnh giá từ đêm hôm ấy..
Cô vẫn luôn nghĩ anh có thể khác với những người khác, hóa ra lại không phải. Sao cô lại có thể ngờ nghệch mà quên đi rằng, anh cũng là một thằng đàn ông với những dục vọng, bản năng chất đống từ chân lên đầu.. Hơn nữa việc chờ đợi nhau trong 1 khoảngthời gian dài như thế, thật sự khó lắm đấy...
1tuần nữa là cô kết thúc khóa họcrồi... chỉ 1 tuần nữa thôi, cô đã háo hức chờ đợi 1 tuần đó như thế nào, vậy mà giờ... biết vậy, cô đừng lao vào học hành như con thiêu thân như thế, thì có phải giờcô vẫn còn tận những 9 tháng nữa để trốn tránh nỗi đau không?
Mấy ngày sau đó, cô dùng toàn bộnhững đồng tiền mình tích cóp được để mua đồ ăn. Cứ mỗi lần muốn khóc, cô lại ăn. Như thế thì sẽ không thể khóc được nữa.. cũng không thể vì anh mà thay đổi được nữa.. Sao cô lại phải vì anh mà mắt thâm quầng, người gầy rộc, xơ xác như con bệnh? Sao cô phải vì anh mà biến thành kẻ yếu đuối, lúc nào cũng chỉ biết có nước mắt?!
Anh là gì?! Rốt cuộc là ai đây? Chẳng phải cũng chỉ là 1 người xalạ thôi sao? Vậy thì sao cô phải sợ,sao phải trốn tránh cơ chứ? Kết thúc rồi thì hãy buông tay thôi.
Cô mỉm cười chua xót.
.....
Giữa đại sảnh đông người, cô bước vào đó như 1 chiếc bóng. Tìm kiếm chỗ khuất nhất mà mìnhcó thể ngồi. Ở đây, toàn những con người xa lạ, nói với nhau bằng những kiểu nói xa lạ. Ngay cả đến anh, tưởng đã từng quen vậy mà giờ cũng biến thành xa lạ. Hơ, thật nực cười... rốt cuộc thì cô có mặt trong cái đám cưới hoàn toàn xa lạ này để làm gì cơ chứ..???
Không biết là ngồi bao nhiêu lâu nữa, cuối cùng thì cô dâu – chú rểcũng chịu xuất hiện – 2 nụ cười rạng rỡ cũng xuất hiện. Hai bọn họ thật đẹp đôi – ít nhất là trong đôi mắt của hàng trăm người.
Âu Lệ nhìn khắp lượt, không hiểu sao cuối cùng đôi mắt vẫn cứ dừng lại trên cái bụng hơi nổi lên của cô công chúa váy trắng ấy. Bấtchợt, nhớ đến 1 câu nói mình đã từng đọc: “Đàn bà hơn đàn ông ởchỗ có 1 cái tử cung, vì vậy sau cuộc vui, họ vẫn là người hứng chịu kết quả.” thì lại thấy thương cô gái ấy hơn là ghét.
Dù sao thì ... thua thì cũng thua rồi.. Kì kèo, ganh ghét chỉ càng khiến cho mình thêm hèn hạ, nhỏ nhen. Những gì không thuộc về mình thì vĩnh viễn cũng
không thểcó được. Thay vì học cách cố chấpsao không học cách chấp nhận, từbỏ?
Chẳng có gì là mãi mãi hết... Nỗi đau – liệu có thể theo được con người ta cả đời???
Trong khoảnh khắc người chủ trì hôn lễ tuyên bố chú rể đeo nhẫn cho cô dâu, cô thấy anh khẽ chần chừ, đảo mắt khắp một vòng hội trường. Chẳng ai hiểu anh đang làm gì, đang tìm ai. Ngay cả cô cũng không hiểu. Chỉ đến khi đôi mắt ấy tìm thấy cô trong một góc khuất nhất, nó mới chịu dừng lại. Anh khẽ gật đầu, nhìn cô mỉm cười, trong đôi mắt có ánh lên đôichút cảm kích rồi sau đó mới chính thức trở thành chồng người ta.
Âu Lệ ngồi đó một phút bất động, có cảm giác như trong đầu lại vỡ ra nhiều thứ. Một giọt nước trong suốt từ khóe mắt chảy xuống lọt vào trong miệng nhưng lại có vị ngọt lạ thường...
- Anh sẽ đợi em chứ?
- Uh
- Đợi đến bao giờ?
- Đến khi em trở về.
<
Chia sẻ:
Cùng Chuyên Mục :
Tình yêu và điện thoại
CAFE SỮA VÀ CAFE ĐEN
KHI TRÁI TIM ĐÃ DÀNH CHO MỘT NGƯỜI
ÔNG XÃ À, EM ĐI ĐÂY…
Vẻ Đẹp Nhìn Từ Ống Kính
Vợ à, em đúng là đồ ngốc
Chai Sạn Nỗi Nhớ
Gom yêu thương trong nắng
Em dọa anh à, anh sẽ đứng nhìn em chết
Thứ Gì Anh Cho Là Hạnh Phúc Nhất
1
2
3
4
...
10
11
12
»
Xem thêm...!
Log in