HOM
td>
GAME
td>
SEX ONLINE
tr>
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile - Rồng Thần Xuất Hiện
Đế Vương Mobile - Long Chiến Tam Quốc
Tây Du Ký - Hỏa Diệm Sơn
GunBound Mobile 2014
Mãnh Thú - Chiến Thú Hộ Giáp
Ngọc Rồng Mobile
Tiên Cảnh - Đại Hiển Thần Uy
Đế Vương Mobile
Hồ Ly 3D
Tin tức
game mobile cập nhật mọi lúc mọi nơi!!
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online 1.0.3
Cùng quay trở lại 1000 năm trước, trở lại với những đền đài cung điện xa hoa. Được trồng cây, chăm thú, nuôi cá... trên những khu vườn thượng uyển của Hoàng Cung vô cùng độc đáo.
Anh Hùng Xạ Điêu Online
Đồng hành cùng các nhân vật trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc trong thế giới võ lâm. Nếu ai yêu thích các pha kiếm hiệp kinh điển thì không thể bỏ qua tựa game hấp dẫn này trên di động.
Tiên Ma Ký
Tiên Ma Ký Mobi - Game Tu Chân số 1 Việt Nam, cùng khám phá Tu Tiên chân giới huyền bí và cuộc tranh đấu không hồi kết giữa hai thế lực Tiên và Ma.
Auto Võ Lâm - Tình nghĩa giang hồ
Phiên bản Võ Lâm thu nhỏ trên mobile, với đầy đủ những tính năng đã trở thành huyền thoại như chiến trường Tống Kim, tẩy tủy Đào Hoa Đảo, săn boss Hoàng Kim hay Hoa Sơn luận kiếm.
Trang chủ
>
Đừng gọi em vào thứ bảy
ThaoDung
(
Admin
)
[ON]
ThaoDungpro
t đem thân hình nóng bỏng của mình mà làm tôi quên đi hết thảy mọi thứ. Nhưng tôi không thể chịu được những mông lung như thế nữa, tôi quyết định theo dõi nàng. Có lẽ nàng chẳng ngờ đến việc tôi sẽ theo dõinàng. Nàng vẫn thường nói nàng tin tôi sẽ không làm những gì nàng không cho phép. Tôi phản bội niềm tin ấy của nàng,
nhưng cũng chỉ vì tôi quá yêu nàng. Tình yêu, là lý do cho mọi lý do. ---------------------------------- Bạn đang đọc truyện tại thaodung.sextgem.com chúc bạn online vui vẻ. -------------------------------- Tôi trân trân nhìn nàng đang e lệ bên một chàng trai trẻ, hai người đi bộ song song bên nhau trong công viên man mác của một buổi chiều đông. Nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng như lần đầu tôi gặp nàng, thiên thần hơn hết thảy nhưng ký ức về trong tôi về nàng. Chàng trai đó có lẽ chỉ chạc tuổi nàng, nghĩa là kém tôi tám tuổi. Hắn đeo kính cận, dáng vẻ thư sinh và sạch sẽ. Đột nhiên, hắn nắm lấy tay nàng, hôn nhẹ lên mái tóc mà tôi nghĩ thuộc về đặc quyền của riêng tôi. Nàng chỉ ngại ngùng cúi đầu. Tôi ghen. Con tim đau nhói. Máu nóng bốc lên tới đỉnh đầu. Sao có thể không ghen được? Vậy ra, tất cả các buổi chiều thứ bảy nàng từ chối tôi là vì hắn? Tôi quay xe, không muốn nhìn tiếp vào cái bi kịch đang hiển hiện ngay trước mặt nữa. Tôi điên cuồng quăng mình trong bar cho đến đêm. Thứ bảy là ngày biến mất của nàng, sẽ chẳng bao giờ nàng chịu nhắn tin lại cho tôi nói gì đến việc sẽ chủ động liên lạc. Hôm nay, tôi sẽ trở thành một kẻ ăn tạp. Vì nàng, tôi sẽ trở thành một kẻ ăn tạp. Tôi chọn một ả dáng người bốc lửa, khuôn mặt dày những phấn và son đỏ tươi như màu máu. Tôi chuếnh choáng để ả đó dìu đi. Nàng không thể trách tôi được, tấtcả là vì nàng. Tôi gạt tay ả đó, tự mình cởi cúc áo. Cúc áo của tôi, nếu không phải là nàng cởi, thì chẳng có ai được quyền ấy ngoài tôi. Tôi đổ ập thân mình lên người đàn bà đã chọn. Nhưng vào cái thời khắc quan trọng nhất tôi chợtnhớ đến nàng. Tôi không thể phảnbội nàng được. Từ khi gặp nàng, tôi đã có thể từ chối được tất cả những lời mời chào tăng ba. Lúc đầu vụng về, bị cười cợt không phải đàn ông, sau quen dần, thànhra hợp lý và êm tai, chẳng ai trách được. Tôi bật dậy trong ánh mắt ngỡ ngàng của người đàn bà trước mặt. Tôi mặc quần áo, lao về nhà, biết đâu nàng đang ở đó chờ tôi? Tôi vội vã mở cửa phòng, nhưng không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ có bóng đêm bao trùm, và một vài mảng bị xé rách bởi ánh điện được rọi vào bởi những bóng đèn nơi thành phố qua ô cửa kính. Tôi lặng lẽ hút thuốc. Những vòng khói trắng lại nhẹ baylên đầu. Người phụ nữ của tôi, tôi hoàn toàn không nắm giữ được.*** Chủ nhật, nàng lại đến. Tôi hờ hững với nàng. Nàng dường như cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng nàng tuyệt nhiên không hỏi gì, tôi tuyệt nhiên cũng không nói gì. Cả không gian chìm vào tình lặng đến ngột ngạt. - Em về. Đôi giầy cao gót của nàng gõ lạnh tanh trên nền nhà, hiu hắt từ hànhlang vọng lại rồi im hẳn. Tôi khôngníu kéo nàng. Cái bản chật sĩ diện đàn ông lại không cho phép tôi hỏi han nàng. Nhưng chính bởi tôisợ. Nếu nàng thừa nhận đã phản bội tôi, hay là phản bội người kia - vì rất có thể tôi là người đến sau - thì tôi phải làm như thế nào? *** Sau hôm đó, nàng biến mất. Khi cáitính kiêu ngạo của tôi đã giảm hết,tôi gọi điện cho nàng, nhưng máy báo không liên lạc được. Tôi nghi ngờ xem lại lịch đến nát cả điện thoại, nhưng không phải là thứ bảy. Thứ bảy nàng có thể biến mấtkhông lý do, nhưng tại sao hôm nay không phải là thứ bảy, nàng cũng biến mất? Tôi bắt đầu lo lắngvà hận bản thân mình. Mọi điều nàng làm, hẳn phải có lý do. Lẽ ra, tôi phải tin tưởng nàng. *** Bằng chút ít thông tin còm cõi góp nhặt được về nàng, cuối cùng tôi cũng tìm ra địa chỉ nhà nàng sau năm ngày nàng bỏ đi không dấu vết. Ngôi nhà khang trang, vượt qua tất cả mọi điều tôi suy nghĩ về gia thế của nàng. Một người phụ nữ trung niên bước ra đón tiếp tôi vớithái độ dò xét. - Anh cần gặp ai? - Xin lỗi cho cháu hỏi, đây có phải nhà Linh Ngân không? Tôi thoáng chút bối rối. Người phụ nữ trung niên chợt tối mặt lại. - Anh là gì của cô ấy. - Cháu là bạn. - Là bạn, vậy sao anh không biết cô ấy mất rồi. ... Câu nói của người phụ nữ ấynhư sét đánh ngang qua tai tôi. Tôi chao đảo, chống tay vào mảng tường phía trước mặt. Toàn thân tôi tế buốt, lạnh cứng đến tận gót chân. Có cái gì không đúng, tôi không thể tin được. Nàng đã mất. Đã mất thật sao? Nàng đã vụt qua cuộc đời tôi như một đốm sáng, rồi sau đó thả tôi lại với khoảng tối mênh mông. Nàng nhem nhómcho tôi một tia hi vọng về một gia đình hạnh phúc rồi lạnh lùng dập tắt nó. Tôi chẳng nghe thấy gì hết nữa, chẳng cảm nhận thấy điều gì hết nữa. Trong óc tôi chỉ mồn một hiện về cặp môi đỏ và ánh mắt say đắm nàng nhìn tôi. Máu máu và máu chảy tràn trên những ký ức đau thương. Tôi chìm vào những đớn đau cuồng loạn. Tôi muốn nàng quay lại. Nàng hãy cứ biến mất vào thứ bảy đi. Tôi sẽ không tra hỏi gì nàng nữa. Miễn là sáu ngày còn lại, nàng vẫn ở bên tôi. Tôi can tâm đánh đổi tất cả. Tôi gục mặt khóc. Tôi đã quá tham lam. *** Lúc tôi có cảm giác lại về mọi thứ xung quanh thì trời đã chuyển sang một màu tối sẫm. Vị tanh của máu oi nồng qua những kẽ tay tôi. Tôi bấm máy gọi thằng bạn thân đến đưa tôi về. Với tình trạng này, tôi không thể tự lái xe. Nhìn thấy bộ dạng tôi, nó hốt hoảng lay vai tôi như lay vai người sắp chết. - Mày điên à, sao lại hành hạ bản
thân như thế này. Tôi gạt tay nó. - Về thôi, tao khôngsao rồi. Tôi lảo đảo đứng lên, cúi người chui vào trong xe. Bạn tôi có ý cùng tôi ở lại. Có lẽ nó sợ tôi làm những chuyện điên rồ. Nhưng tôi chỉ muốn một mình. Một mình cùng nàng, không có người thứ ba, thứ tư hay thứ năm gì hết. Hình bóng nàng vẫn còn im đậm trong mỗi bước chân nơi tôi sống. Tôi mở cửa, bàn tay tôi đầy bông băng y tế sau khi thằng bạn nhất quyết lôi tôi vào bệnh viện để băng bó lại tránh nhiễm trùng. Tôi cởiáo khoác vứt qua một bên, thả mình vào không gian chìm đắm hương thơm của nàng. Chiếc ghế này nàng đã từng ngồi, chiếc bàn kia nàng đã từng pha cà phê chotôi và bắt tôi uống cái vị đắng ngắtưa thích của nàng. Móc treo quần áo kia từng lấp lánh đủ bộ váy áo của nàng và chiếc giá để giầy vẫn còn trống chỗ cho nàng đặt giầymỗi khi nàng đến. Tôi không hỏi lý do nàng mất, và tôi có hỏi, có lẽ người ta cũng chẳng chịu trả lời. Cái đó cũng chẳng quan trọng. Nàng vẫn sống, ít nhất là trong trái tim tôi. Tôi mệt mỏi đi về phía những ô cửa kính. - Mỗi ánh đèn là một gia đình. Lời nói ấy của nàng vọng bên tai tôi. Tôi tựa người vào tường, đăm đăm nhìn ra thế giới sáng ngoài kia. Có ai biết, tôi vừa mất đi một người yêudấu trong đời... *** - Anh về muộn nhé. Một vòng tay choàng quaeo tôi. Tôi vội vã nhận ra hương thơm ấy của nàng. - Ngân... Tôi chưa bao giờ gọi tên nàng như thế. Lồng ngực như vỡ bung từng nhịp. - Em đã đi đâu? Nàng dụi đầu vàongực tôi: - Biến mất để xem anh cónhớ thương em không. - Lần sau đừng đùa anh như thế nữa. Tôi nghiêm túc xoáy sau vào đôi mắt nàng. Tôi ghì chặt nàng trong tay, tôi sẽ không để nàng rời bỏ tôi một lần nữa. - Anh tưởng em đã vĩnhviễn rời xa anh rồi. - Ý anh là tưởng em đã chết rồi đó hả. Tôi đưa ngón tay chặn bờ môi nàng lại. - Đừng nói dại. Nàng gật đầu, ôm chặt lấy cơ thể tôi. Đêm ấy, tôi lại có nàng. *** Sáng sớm đông trời không nắng. Chỉ có chút ánh sáng dịu dàng hắt lên báo hiệu ngày mới. Nàng thỏ thẻ trong vòng tay tôi: - Em biết hết mọi chuyện, cả từ việc anh đi theo em đến việc anh về nhà em. Nàng đem đôimắt trong của nàng nhìn tôi: - Em xin lỗi, lẽ ra em nên nói với anhsớm hơn. Người con trai ấy là bạn thanh mai trúc mã của em. Anh ấy hơn em một tuổi. Trước khi quen anh, em đã dành thứ bảy của emcho anh ấy rồi. Anh ấy bị ung thư, trước khi xạ trị anh ấy muốn em bên cạnh anh ấy, ít nhất là vào ngày thứ bảy. Anh ấy luôn muốn thấyem mặc sơ mi trắng... Em thật ngu ngốc khi đã cắt mọi liên lạc vào thứ bảy với anh, anh nhỉ. Tôi gật đầu. Nàng quả thật ngốc ngếch. - Emlàm thế lại càng khiến anh ghen thôi. Tôi cốc nhẹ vào đầu nàng. Nàng cười, lôi cánh tay tôi ra gối dưới đầu nàng. - Còn mẹ em - nàng khẽ ngập ngừng, ánh mắt nàng buồn bã - bà ấy cho rằng em quá hư hỏng, trong mắt bà ấy, em đã chết. Và bà ấy nói với tất cả mọi người là em đã chết... Đôi vai nàng hơi rung lên. Tôi khẽ đặt một nụ hôn lên nơi mắt nàng. - Từ ngày gặp anh, chẳng phải em ngoan hơn nhiều rồi sao. Nàng cụp mắt lại. - Phải rồi. Mỗi ánh đèn là một gia đình. Anh là ánh đèn gia đình của em. - Và mẹ em cũng như vậy nữa. Lúc nào chúng ta về gặp mẹ em nhé. Nàng không nói gì thêm, còntôi, thì đang thấy mùa đông ấm lại.